Kiều Quý Vân càng tức giận thì càng thể hiện rõ ông rất quan tâm đến Lai Phượng Nghi, cũng
giống như Mạc Lăng Thiên phát hỏa với cô vì Lai Tuyết. Kiều Tân Phàm
phản ứng như vậy cũng không xem như quá mức. Nếu như là người nóng tính, thì anh không mắng thẳng mặt mẹ con họ là tốt lắm rồi, họ còn muốn tôn
trọng gì chứ? Là ai quá mức, là ai não tàn đây?
Tuy rằng lời Vãn
Tình và Kiều Tân Phàm vừa nói đầy ý châm chọc. Nhưng Lai Phượng Nghi đã
có suy tính riêng thì bà ta không thể không chấp nhận. Cho nên cuối
cùng, người mở miệng hòa giải là Lai Phượng Nghi.
“Quý Vân, anh làm cái gì vậy? Trong lòng Tân Phàm buồn bực, không thoải mái cũng là đúng thôi!”
Vẻ mặt Lai Phượng Nghi chua sót, bất dắc dĩ, không hề giống như đang đóng
kịch. Khi bà ta vừa nói xong, quả nhiên Kiều Quý Vân cũng dịu xuống ít
nhiều. Trong mắt Kiều Tân Phàm, anh như thế này vì người mẹ đã chết của
mình cũng không đáng sao?
Lai Tuyết còn đang muốn nói thì Lai Phượng Nghi đã nghiêm khắc nhìn cô ta:
“Tiểu Tuyết, ăn cơm đi!”
Ánh mắt của Lai Tuyết vô cùng oan ức, như thể người vừa bị xấu hổ là cô ta
vậy. Phải cúi đầu ăn cơm như vậy, cô ta rất không muốn.
“Tân
Phàm, Vãn Tình, bữa cơm này là dì Lai của hai cháu có lòng tốt muốn mời
các cháu đến ăn. Nếu không hợp khẩu vị thì ăn ít một chút thôi, sao lại
càng ngày càng vô lễ như vậy chứ!”
Bà Kiều cũng nói giúp cho Lai
Phượng Nghi. Rõ ràng là bà ấy nẻ mặt con trai Kiều Quý Vân của bà, đương nhiên cũng sẽ hài lòng với Lai Phượng Nghi.
“Khi bà nội dạy dỗ,
cháu chỉ là nhất thời nhớ đến dáng vẻ của mẹ lúc sắp qua đời, vì vậy
cháu khó có thể quan tâm cảm nhận của bà Lai đây, mong bà Lai có thể
thông cảm.”
Vẻ mặt Kiều Tân Phàm thật sự rất ảm đạm, lời anh nói
khiến bà Kiều sửng sốt, bà không nói gì nữa. Nhưng Kiều Quý Vân lại rất
thiếu nhẫn nại mở miệng:
“Bữa cơm hôm nay thế nào cũng nuốt không trôi. Nếu bà Lai có làm gì không vừa ý hai người thì chi bằng hãy ra ngoài mà ăn.”
Lời này của Kiều Quý Vân rõ ràng là muốn đuổi khách. Khi ông nói, ông nhấn
rất mạnh hai chữ bà Lai, hiển nhiên là ông bất mãn với cách xưng hô của
Kiều Tân Phàm và Vãn Tình.
Vì một người phụ nữ mà sẵn sàng tổn
thương đứa con của mình, người đàn ông như thế này rất là ích kỷ. Vãn
Tình nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Quý Vân, su đó lại liếc sang Kiều Tân Phàm, dường như anh không hề nghe thấy lời Kiều Quý Vân nói.
“Cháu cùng Vãn Tình đến đây tối nay một là vì tặng quà cho bà nội, thứ hai là xin ý kiến của bà về ngày tốt của chúng cháu. Chúng chá muốn làm hôn lễ ạ!”
Vãn Tình không ngờ Kiều Tân Phàm lại nói ra tin tức này, cô không khỏi ngẩn ra, còn những người khác thì càng miễn bàn.
Hiển nhiên, tất cả mọi người không ngờ được rằng Kiều Tân Phàm lại kiên trì
muốn kết hôn Vãn Tình như thế. Mà sau khi đăng kí kết hôn thì bây giờ
lại đến hôn lễ. Đây chẳng phải là như cho mọi người ở nhà họ Kiều một
cái bạt tai hay sao?
“Đăng kí kết hôn vội vã, không thể cho vợ
mình một danh phận, nhà họ Kiều chúng ta cũng đâu phải là những người
bạc đãi người khác. Cháu muốn cho vợ mình một hồi ức vui vẻ. Như vậy hẳn là nên đúng không ạ thưa bà nội?”
Mỗi lời Kiều Tân Phàm nói ra
dường như đều rất có lý. Nhất thời bà Kiều kinh ngạc không nói nên lời,
còn Lai Phượng Nghi lại tỏ ra rất lo lắng. Rất rõ ràng, nếu họ cử hành
hôn lễ xong xuôi thì việc Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết đến với nhau cũng
chẳng phải quang minh chính đại gì. Đến lúc đó thì ai là kẻ cố ý phá rối ai thì hẳn là quá rõ ràng rồi.
Một khi cô và Kiều Tân Phàm quang minh chính đại cử hành hôn lễ thì khi Mạc Lăng Thiên cưới Lai Tuyết thì họ sẽ không thể làm ồn ào. Nhà họ Kiều nhất định là không muốn phải hổ
thẹn hơn nữa, con gái nhà mình cưới chồng trước của con dâu mình, như
thế quá kì quặc.
Cho nên, về việc hôn lễ này, lời yêu cầu của
Kiều Tân Phàm có vẻ rất đột ngột và trực tiếp. Lai Tuyết dùng ánh mắt
oan ức, bất lực hết nhìn bà Kiều, Kiều Quý Vân, sau cùng là cô ta dừng
lại trên mặt Mạc Lăng Thiên như thể cô ta hoàn toàn bị họ ức hiếp.
“Bà nội, cha, họ làm như vậy, sau này con và Lăng Thiên làm sao có thể đến
với nhau được? Đã một buổi tiệc kính hôn bị hủy rồi, bây giờ lại cố ý
không muốn để con và Lăng Thiên bên nhau.”
Lai Tuyết vừa nói xong thì mắt cô ta đã long lanh ánh nước, còn Mạc Lăng Thiên vẫn cứ dùng vẻ
mặt lạnh lẽo mà đối diện với cô và Kiều Tân Phàm.
“Vì khiến cho tôi và Tiểu Tuyết gặp khó khăn, như thế này là đáng giá sao?”
Giọng nói của, Mạc Lăng Thiên lạnh lùng, trào phúng. Mà người lớn nhà họ Kiều cũng không phản ứng trước thái độ của anh ta, dường như họ rất bất mãn
với việc Vãn Tình và Kiềuu Tân Phàm đến với nhau.
“Anh Mạc hẳn là đã hiểu lầm rồi. Chúng tôi sao lại gây khó dễ cho người khác chứ? Chúng tôi chỉ vì hạnh phúc của chính mình mà thôi. Người ta đều cho rằng
chúng tôi phá hỏng tiệc đính hôn của các người. Nhưng thực tế thì hoàn
toàn ngược lại. Chẳng lẽ để các người ở bên nhau thì chúng tôi phải bí
mật kết hôn sao? “
Nửa câu đầu là Vãn Tình nói với Mạc Lăng Thiên, nửa câu sau là cô nói với Kiều Tân Phàm.
“Có cố ý phá đám hay không thì chính các người biết rõ!”
Như thể không chịu được sự sắc bén của Vãn Tình, Kiều Quý Vân mở miệng nói. Hiển nhiên là ông đã sớm cho rằng Kiều Tân Phàm không cố ý.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Vãn Tình và Kều Tân Phàm cố ý phá rối. thì có một giọng nói vang lên:
“Chuyện đó cũng không thể trách anh hai và chị dâu được. Người đã phá hỏng nó là tôi.”
Kính râm che khuất cả khuôn mặt cô. Đôi môi cô đỏ tươi, trên đầu vẫn đang
đội một chiếc đón rộng vành, làm da cô trắng như tuyết, cô mặc một bộ
trang phục màu đen.Cô ấy xinh đẹp động lòng người. Thậm chí mọi người
cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, chỉ thấy cô hất cằm nói câu
này xong thì lập tức nhấc chân đi lên lầu.
Kiều Minh Kiều xuất
hiện đã cho Vãn Tình và Kiều Tân Phàm thêm một sự ủng hộ. Trên thực tế,
Vãn Tình cảm thấy rất may mắn khi anh có một cô em gái tốt như thế.
“Đứng lại!”
Ngay khi Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm bằng một ánh mắt vui sướng thì Kiều Quý Vân hét lên một tiếng khiến Kiều Minh Kiều phải dừng bước.