Kiều Minh Kiều gỡ
kính râm xuống, thong thả xoay người nhìn vẻ xanh xám vì tức giận của
Kiều Quý Vân. Cô cũng không muốn chọc vào cơn tức của cha mình, chỉ khẽ
nhăn cặp mày xinh đẹp, đôi mắt cô sáng lấp lánh, cô gằn từng tiếng nói:
“Lần trước là con phá bọn họ, thuận tiện cũng phá hỏng luôn tiệc đính hôn
của anh hai. Con sợ anh hai vì cưới Hạ Vãn Tình mà không cần tài sản của nhà họ Kiều.”
Kiều Minh Kiều thản nhiên nói, nói đến đây, cô còn dùng gót giày gõ gõ xuống sàn nhà. Lúc này đây cô ấy tuyệt đối không
giống với cô gái lơ ngơ hôm nào. Nhưng Vãn Tình có thể hiểu được, đây là lúc mà cô ấy dành cho Kiều Tân Phàm sự ủng hộ tuyệt đối nhất.
Lai Tuyết biến sắc, còn Lai Phượng Nghi, bà Kiều và Kiều Quý Vân đều tức giận với lời thú nhận không e dè của Kiều Minh Kiều.
“Con, từ khi nào lại học cái thói vô phép vô tắc đó chứ?”
Kiều Quý Vân nghiêm mặt, ông bị anh em Kiều Tân Phàm chọc tức không hề ít. Bà Kiều bên cạnh cũng lên tiếng trách mắng:
“Minh Kiều, sao lại nghe lời anh cháu làm chuyện hồ đồ chứ?”
Kiều Minh Kiều thản nhiên nói:
“Chuyện gì là chuyện hồ đồ chứ ạ? Cháu cảm thấy như vậy rất tốt, chị dâu cháu
không tồi, chị ấy đã mua giày cho cháu trong lúc cháu gặp khó khăn, sau
đó lại đưa cháu đến chỗ người đại diện. Anh hai cháu nói anh ấy thích
chị ấy, vì chị ấy mà chẳng cần tài sản nhà họ Kiều nữa. Bà nội, chẳng lẽ bà không biết rằng thành toàn cho một đôi thật lòng yêu nhau chính là
việc từ bi nhất sao ạ? Bà xem, bà không thấy cha cháu và người phụ nữ
này năm đó chẳng phải là bi kịch hay sao ạ?”
Kiều Minh Kiều không thèm để ý đến vẻ mặt của Kiều Quý Vân và Lai Phượng Nghi đã biến đổi, cô vẫn tiếp tục vô tội nói:
“Còn cháu lại chẳng có cảm giác gì cả, ngay cả khi mẹ chết thảm cháu cũng
không biết. Lúc đó cháu chỉ là một đứa trẻ mới sinh, chỉ có anh hai cháu là đáng thương, nhìn thấy cha ruột của mình vì một người phụ nữ khác
sinh con mà quay lưng với mẹ mình. Sau đó bà ta còn sinh một người con
gái cùng lứa với cháu. Thoạt nhìn cô ta chẳng giống người nhà họ Kiều
chúng ta gì cả, hẳn là không phải con của cha.”
Một tiếng ‘ba’ vang lên, Kiều Minh Kiều bị một cái tát, khóe môi cô rỉ máu, khuôn mặt vốn rất xinh đẹp sưng đỏ lên.
Vãn Tình không thể không bội phục Kiều Minh Kiều rất thẳng thắn trong lúc
này, cô cũng không nhịn được đau lòng cho cô ấy bị một cái tát. Kiều Tân Phàm nắm chặt lấy bàn tay Vãn Tình, ánh mắt anh lạnh như băng.
“Đều là nghịch tử, chẳng ra làm sao. Nuôi chúng mày thật uổng phí.”
Kiều Minh Kiều cũng không cảm thấy cái tát này có gì đau đớn, cô tiếp tục mở miệng nói:
“Cha, nếu cha không thương chúng con thì sinh chúng con ra làm gì? Con không
cần cha nuôi đâu, cứ tùy tiện ra ngoài kia hô một tiếng thì sẽ có vô số
các chàng trai chờ xếp hàng dài.”
Lời Kiều Minh Kiều nói càng kích thích Kiều Quý Vân. Bên cạnh, bà Kiều cao giọng quát:
“Hỗn láo, cháu nói bậy bạ cái gì đó? Bà nội đã phí công nuôi các cháu rồi sao?”
Hiển nhiên là bà Kiều càng đau lòng hơn Kiều Quý Vân, bà không thể ngờ Kiều Minh Kiều sẽ nói ra những lời không hề e dè này.
“Bà nội, tiền bà nội nuôi nấng cháu, cháu sẽ gửi đủ vào tài khoản nhà họ
Kiều. Tình thương bà nội dành cho cháu, sau này có cơ hội cháu sẽ báo
đáp cho bà nội ạ. Nếu trong cái nhà này đã có nữ chủ nhân của nó thì
cháu ở đây cũng quá vướng bận rồi, chi bằng cháu ra ngoài cho thoải mái
ạ.”
Kiều Minh Kiều nói xong, cô liền chuẩn bị bước ra ngoài thì lại nghe thấy Kiều Quý Vân lạnh lùng nói:
“Bước ra khỏi cửa thì đừng quay về nữa. Nếu đã không cần tiền của Kiều Quý
Vân này thì xem như ta không có đứa con gái chẳng ra gì này.”
Kiều Quý Vân phát hỏa, ông chưa từng bị chế nhạo đến mức này. Hơn nữa Kiều
Minh Kiều lại chẳng hề khách sáo mà càng khiến ông tức giận để phải nói
ra những lời đoạn tuyệt ân nghĩa này. Điều này làm cho Vãn Tình nhớ đến
đêm ấy khi cô say rượu, mẹ cô cũng đã từng rít lên như thế này không
phải sao.
Kiều Minh Kiều chẳng hề khách khí mà gõ gót giày trên sàn nhà bước ra khỏi vửa.
Lúc này Kiều Quý Vân càng thêm tức giận, ông xoay người nhìn Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, cơn thịnh nộ đã thể hiện rõ ra mặt:
“Có phải là nếu không cho các người kết hôn thì cũng sẽ từ ta như thế không?”
Hiển nhiên là ông đang vô cùng tức giận, Lai Phượng Nghi đành bước đến khuyên can ông:
“Quý Vân, ông đừng so đo với bọn nhỏ.”
Nhưng Kiều Quý Vân đã tức giận đến đỏ cả mắt, ông nhìn Kiều Tân Phàm, lạnh lùng chất vấn:
“Nếu bà Lai và con gái chịu đồng ý chúng tôi, không ngại gặp nhau mỗi ngày
trong căn nhà này, thì chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho ông.”
Kiều Tân Phàm bình tĩnh nhìn Lai Tuyết chứ không hề nhìn Lai Phượng Nghi.
Quả nhiên Lai Tuyết rất không cam lòng, nhất là khi cô ta nhìn thấy Vãn
Tình, cô ta lại kêu lên với Kiều Quý Vân:
“Cha, anh ta đang cố ý làm khó dễ.”
Lai Tuyết vừa nói xong, Kiều Tân Phàm lập tức thêm vào:
“Ông nghe thấy chưa? Chúng tôi ở đây, con gái của ông sẽ không thoải mái.
Nếu cha quan tâm đến bà Lai và con gái của cha như vậy thì chúng tôi sẽ
không thể để họ chướng mắt đâu. Xem ra cả tôi và Minh Kiều cũng không có tư cách có được tài sản của nhà họ Kiều. Cha cứ việc giao cho con gái
của cha đi.”
Kiều Tân Phàm nói xong, anh lập tức đỡ Vãn Tình bỏ
đi. Ban đầu, Vãn Tình đã rất bội phục Kiều Minh Kiều lớn gan phản kháng. Lúc này, cô lại càng kinh ngạc khi cuối cùng Kiều Tân Phàm lại muốn đưa hết tài sản nhà họ Kiều cho người ngoài.
“Tân Phàm, Tân Phàm, cháu! Quý Vân, con so đo với con mình làm cái gì chứ? Các người muốn chọc ta tức chết sao?”
Phía sau, bà Kiều dù rất khỏe mạnh, tinh thần cũng rất tốt nhưng lúc này bị
anh em Kiều Tân Phàm phối hợp lại khiến cho bà vừa tức giận, vừa đau
lòng, rốt suột.
Rốt cuộc thì Vãn Tình đã hiểu ra lời mà anh nói,
dừng xe ở đây để tiện lúc đi về. Thì ra ngay từ đầu anh đã không muốn ở
lại đây lâu sao?
“Kiều Tân Phàm, anh thật sự dâng hai tay tài sản cho họ sao? Đây chẳng phải là để cho họ được lợi à?”
Kiều Tân Phàm nhìn Vãn Tình, anh nén cười, khẽ thở dài nói:
“Cái này gọi là lùi để tiến. Cha anh để yên nhưng bà nội cũng sẽ không để
yên đâu. Chỉ là không ngờ Minh Kiều đột nhiên xuất hiện, lại còn bị lãnh một cái tát như vậy.”