Nếu nói trước kia Kiều Tân Phàm cầu hôn cô là để làm cho Kiều Quý Vân tức
giận, vậy thì lúc này đây anh nhất quyết phân cao thấp với mẹ con Lai
Tuyết chính là đang muốn lật bài ngửa.
“Chúng ta vốn là mong có
được hảo cảm của bà nội để có thể sống yên ở nhà họ Kiều. Bây giờ thì
lại thành ra tức giận đến không thèm tài sản nhà họ Kiều nữa, xem như là đã hóa bị động thành chủ động. Nhưng mà làm như vậy, anh không sợ sẽ
khiến cha anh tức giận mà giao hết quyền thừa kế cho Lai Tuyết sao?”
Đúng vậy, gia sản này tặng cho Lai Tuyết, Vãn Tình cũng cảm thấy bất bình, huống chi là Kiều Tân Phàm.
“Cái anh đặt cược chính là tính cách của con người, trừ phi Lai Phượng Nghi thật sự có thể sinh một đứa con trai cho cha anh.”
Kiều Tân Phàm mỉm cười trào phúng, dáng vẻ anh ung dung, không còn mang vẻ
mặt hầm hầm như vừa rồi nữa. Còn Vãn Tình vừa rời khỏi nhà họ Kiều, cô
cảm thấy như không khí trở nên tươi mát hẳn ra.
Lại nghe Kiều Tân Phàm nói như thế, cô không khỏi phì cười:
“Anh xem cha anh là vua cờ bạc Macao à, Lai Phượng Nghi đã chừng ấy tuổi rồi mà còn có thể sinh sao?”
Bởi vì vốn là chán ghét nên lời nói ra hiển nhiên là rất khó nghe, Lai
Phượng Nghi có thể sinh được hay không là chuyện của bà ta, nhưng cả hai anh em Kiều Tân Phàm đều bỏ đi như thế, chỉ sợ rằng Kiều Quý Vẫn cũng
khó mà bình tĩnh được, mà bà Kiều thì lại càng canh cánh trong lòng. Như vậy thì Lai Tuyết và mẹ cô ta cũng sẽ chẳng thoải mái gì.
Nghĩ đến đây, Vãn Tình không ngăn được bản thân mỉm cười, ngay lúc này cô cảm thấy bàn tay anh vuốt tóc cô, nói:
“Chúng ta vui vẻ là tốt rồi!”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt dịu dàng của anh, nhất thời cô cảm thấy hơi thẹn
thùng. Cô rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Kiều Tân Phàm, cảm giác ỷ lại vào nhau này cô chưa từng được cảm nhận, vì thế trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kì lạ.
“Chúng ta vui vẻ thì có nghĩa là người khác không vui. Kiều Tân Phàm, anh nói xem tiếp theo chúng ta nên làm gì mới tốt đây?”
Khi ở bên cạnh Kiều Tân Phàm, tâm tình Vãn Tình rất vui vẻ, thế nên cô sẽ
tự nhiên bộc lộ bản tính nghịch ngợm của mình, vì vậy mà cũng tác động
đến cảm xúc của anh.
“Tiếp theo chúng ta lấy tĩnh chế động, cứ yên lặng quan sát. Đương nhiên là anh còn có thể đưa bà xã đi chơi, hẹn hò, vân vân..”
Kiều Tân Phàm vừa nói xong, khuôn mặt Vãn Tình hơi cứng đờ, cô thẹn thùng.
Khi anh gọi cô là bà xã, rất là tự nhiên. Cảm giác này giống như thể họ
là một cặp vợ chồng nồng thắm vậy.
Vãn Tình không khỏi nghĩ đến
lý do mà họ kết hôn với nhau, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy phức tạp, như khẩn trương, như sợ hãi, nhưng lại cũng thoáng vui vẻ. Kiều Tân
Phàm thật lòng với cô sao?
“Kiều Tân Phàm, với cô gái khác, anh cũng dịu dàng chăm sóc như vậy sao?”
Rốt cuộc cô nhịn không được phải hỏi anh nghi hoặc trong lòng mình. Kiều
Tân Phàm ngẩn ra, ánh mắt anh nhìn cô bỗng trở nên vui vẻ.
“Bà xã, em đang ghen sao?”
Kiều Tân Phàm lại gọi cô một tiếng ‘bà xã’. Lời này lọt vào tai cô rất là dễ nghe, tim cô thoáng run lên. Nhưng lời anh nói lại khiến cô không thể
không phản bác.
“Mới không có nha. Em chỉ cảm thấy một người đàn ông dịu dàng, lễ độ như anh, dường như dù với cô gái nào cũng như thế.”
Lời Vãn Tình nói rất nghiêm túc, ánh mắt Kiều Tân Phàm cũng thoáng tối sầm, anh lập tức đáp lại:
“Xem ra là anh làm vẫn chưa đủ tốt nhỉ, để cho em hiểu lầm!”
Vãn Tình nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Kiều Tân Phàm, cô không khỏi tin
tưởng anh, rằng không phải đối với bất cứ người phụ nữ nào anh cũng dịu
dàng như thế. Nhưng cô lại không nhịn được thanh minh:
“Em cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò mà thôi!”
Phải không? Chỉ là tò mò, nhưng vì sao khi có được đáp án mà mình muốn,
trong lòng cô lại cảm thấy thư thái, hơn nữa mặt cô cũng nóng lên. Hạ
Vãn Tình, cô thật sự không hợp để nói dối đâu.
“Không sao cả. sau này anh sẽ cố gắng hết sức không để bà xã hiểu lầm nữa.”
Kiều Tân Phàm xoay lại, ánh mắt anh lại trở nên ấm áp, dường như anh đã sớm
nhìn thấu suy nghĩ của cô. Nhất thời Vãn Tình có cảm giác quẫn bách, cô
xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Khi cô quay lại thì nhìn thấy dáng
người đang ngồi trên ghế đá phía bên kia đường, cô không khỏi kêu lên:
“Dừng xe!”
Hiển nhiên là Kiều Tân Phàm cũng đã nhìn thấy Kiều Minh Kiều, anh vội vàng
dừng xe. Dường như Kiều Minh Kiều cũng không có chút bất ngờ nào, cô mặc kệ khuôn mặt sưng đỏ của mình, mỉm cười sáng lạn nói:
“Vừa rồi em diễn xuất không tệ chứ hả?”
Từ đôi mắt của Kiều Minh Kiều, Vãn Tình có thể nhìn thấy sự đau lòng khó
che giấu của cô ấy. Cô không khỏi nghi ngờ, lại nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô ấy, cô lo lắng nói:
“Em không cần vì bọn chị mà làm cho mình bị thương.”
Kiều Minh Kiều tỏ ra thản nhiên như không có việc gì, cô liếc nhìn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm rồi nói:
“Nếu không ngại thì em muốn đến chỗ hai người ở một đêm.”
Kiều Minh Kiều vừa nói xong thì đã lên xe, Vãn Tình và Kiều Tân Phàm hiển
nhiên sẽ không từ chối cô. Vừa rồi bởi vì cô rất mạnh miệng nên khiến
cho mẹ con Lai Tuyết rất bối rối. Bất quá thì lại mất nhiều hơn được,
chính cô lại bị nhận một cái tát.
“Ở đây có thuốc mỡ, để chị bôi cho em.”
Vãn Tình nhìn thấy Kiều Minh Kiều không thèm quan tâm đến gương mặt mình,
cô không khỏi quan tâm. Kiều Minh Kiều cũng hơi đăm chiêu nhìn Vãn Tình
rồi nói:
“Trước đây, em thật sự không xem trọng chị và anh hai, hiện tại em đã có thể hiểu được rồi.”
Kiều Minh Kiều không hề để ý xem Kiều Tân Phàm có tức giận hay không, cô nói chuyện rất thẳng thắn. Vãn Tình lại không hề cảm thấy bất ngờ, mà ngược lại cô lại rất thích cô Kiều Minh Kiều này. Vãn Tình vừa bôi thuốc cho
cô ấy, vừa nói:
“Không phải là ngay cả cơm tối em cũng chưa ăn đó chứ?”
Kiều Minh Kiều lơ đễnh nói:
“Hai người cũng không ăn nổi đúng không?”
Đúng vậy, bữa cơm này làm sao mà nuốt nổi. Vãn Tình không khỏi quay sang hỏi ý kiến Kiều Tân Phàm:
“Chi bằng chúng ta đưa Minh Kiều đi ăn tối trước đã.”
Kiều Tân Phàm cũng bình tĩnh mở miệng:
“Về nhà trước rồi nói sau.”
Dường như ý thức được sự bất mãn trên mặt Kiều Tân Phàm, Kiều Minh Kiều cũng
không nói gì mà để Vãn Tình bôi thuốc lên khóe miệng mình, sau đó nhắm
mắt lại nói:
“Yên tâm đi, em xin nghỉ để đi du lịch, không có ai theo dõi đâu. Vừa rồi chọc tức cha chỉ là diễn trò mà thôi.”
Thật sự là diễn trò sao? Diễn trò mà ngay cả bản thân cũng không để ý sao?
Nhưng dường như Kiều Minh Kiều không muốn nhiều lời, vì vậy Vãn Tình
cũng không hỏi nhiều.