Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 103: Chương 103: Thừa thắng xông lên (Phần 1)




Xe đến dưới lầu khu nhà của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình đã quen được Kiều Tân Phàm đỡ xuống, còn Kiều Minh Kiều vừa đóng cửa xong liền đuổi theo phía sau. So với việc nói rằng cô đang làm bóng đèn thì chi bằng cứ xem như là cô đang quan sát dáng vẻ và cử chỉ của Kiều Tân Phàm và Vãn Tình đi.

Đúng vậy, khi Kiều Minh Kiều lên xe, Vãn Tình cũng không hề nghĩ gì nhiều. Nhưng từ thái độ không mau không chậm của Kiều Tân Phàm và ánh mắt của Kiều Minh Kiều quan sát từng góc nhà anh thì cô đã nghĩ ra.

Thì ra cô gái này luôn cho rằng họ chỉ đang giả vờ thôi sao? Cô ấy nghĩ ai cũng giống như diễn viên, có thể thoải mái dễn xuất, cuộc sống giống như một bộ phim truyền hình à?

Vãn Tình cũng không vạch trần suy nghĩ này của Kiều Minh Kiều, mà chính là Kiều Tân Phàm đã dùng thái độ của mình để trả lời cô ấy. Khi anh xắn tay áo sơ mi, vào bếp chuẩn bị cơm tối thì rốt cuộc Kiều Minh Kiều không nhịn được nữa phải nói.

“Anh hai của em đã thật sự thay đổi rồi!”

Vãn Tình nhìn thấy khóe môi Kiều Minh Kiều khẽ mở, ánh mắt cô ấy lại thoáng kinh ngạc. Cô quay sang nhìn Kiều Tân Phàm thì mới nhận ra rằng thì ra việc Kiều Tân Phàm xuống bếp cũng không phải là việc mà anh thường làm.

“Anh hai em hai năm mươi hai tuổi từng tham gia cuộc thi nấu ăn quốc tế và được giải nhất. Nhưng mà anh vẫn luôn cho rằng bất quá thì việc này chỉ là làm theo sở thích của bà nội mà thôi. Cho dù là khi ở nước ngoài, em sống cùng anh suốt ba tháng, anh cũng chẳng hề nấu cho em một bữa cơm Trung Hoa nào.”

Lời Kiều Minh Kiều nói đầy mùi dấm chua, hiển nhiên là nghe xong, Vãn Tình lập tức hiểu ra, trong lòng cô cũng cảm thấy tin tưởng lời Kiều Tân Phàm nói, anh thật sự đối với cô thật sự khác với các cô gái khác sao?

Vãn Tình chú ý thấy Kiều Minh Kiều vừa nói, vừa quan sát thái độ của cô. Cô thản nhiên cười nói:

“Anh ấy thấy chị không tiện vận động, cho nên mới cố gắng làm một người chồng đảm đang một lần.”

Nhưng Kiều Minh Kiều lập tức cảnh giác truy hỏi:

“Chị dâu, anh hai em thật lòng với chị, còn chị thì sao?”

Có thể thấy Kiều Minh Kiều thật sự là một người thẳng thắn, có lẽ bản thân cô vốn là người như thế. Cho nên cô mới có thể làm ra rất nhiều việc, hơn nữa còn rất dũng cảm nhìn nhận. Tỷ như khi cô phá hỏng hôn sự của Kiều Tân Phàm và của Lai Tuyết, một mũi tên trúng hai đích. Tỷ như việc cô giúp Kiều Tân Phàm lấy trộm hộ khẩu, hay việc cô không hề khách khí mà nói móc mẹ con Lai Tuyết ngay trước mặt Kiều Quý Vân.

Đối mặt với một Kiều Minh Kiều như vậy, Vãn Tình cũng rất thành thật. Nhưng dù có thành thật đi chăng nữa thì trong lòng cô cũng có hơi chột dạ.

“Tân Phàm chăm sóc chị, hiển nhiên là chị cũng sẽ tốt với anh ấy. Ở bên cạnh anh ấy, chị cảm giác được niềm hạnh phúc chưa bao giờ có.”

Vãn Tình nói rất tự nhiên, nhưng Kiều Minh Kiều cũng chưa buông tha:

“Vậy chị xác định là chị yêu anh hai của em chứ? Hay là đang lợi dụng anh ấy, xem anh ấy như cầu nối để đối phó với người đàn ông phản bội chị?”

Kiều Minh Kiều nói chuyện rất sắc bén, khiến cho Vãn Tình cảm thấy nao nao, ‘yêu’ sao?

Cô thừa nhận là bản thân có thói quen dần dần ỷ lại vào Kiều Tân Phàm, thậm chí còn có cảm giác rất tốt về anh, hơn nữa còn vô thức đỏ mặt, tim đập loạn. Nhưng cảm giác mãnh liệt như tim sắp vỡ ra, chỉ cần anh ta nhìn cô một cái cũng sẽ thích thú đến mất tự nhiên khi yêu một người thì còn xa lắm.

Có lẽ cô đã yêu quá lâu, để rồi mất đi cảm giác yêu thương một người.

“Nếu chị không thể yêu anh ấy thì cũng đừng rời khỏi anh ấy. Nếu không thì em sẽ cảm thấy rằng chị chẳng khác gì những người phụ nữ khác.”

Đột nhiên lời Kiều Minh Kiều nói trở nên sắc bén, vẻ mặt cô cũng trở nên lạnh lùng xa cách khiến Vãn Tình không hiểu nổi, còn lời cô ấy nói: ‘Không khác gì những người phụ nữ khác’ là ý gì?

Đã từng có người ở bên Kiều Tân Phàm, sau đó bởi vì không yêu nên mới rời xa anh sao?

Anh từng nói, cô gái mà anh yêu sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, là như thế sao?

Vãn Tình suy nghĩ, cô không thể cho Kiều Minh Kiều câu trả lời có yêu hay không. Nhưng cô cũng sẽ không rời khỏi anh vì không yêu.

“Chị xác định sẽ không dễ dàng rời xa anh ấy.”

Một người đàn ông xuất hiện trong đời cô ngay đúng lúc cô cần giúp đỡ, tin tưởng và ủng hộ nhất, làm sao cô có thể dễ dàng rời xa anh chứ.

“Anh hai em có rất nhiều thói hư tật xấu đấy. Sau này chị gặp phải thì cũng đừng kinh ngạc ~”

Kiều Minh Kiều nghe thấy giọng Vãn Tình nói rất chân thành thì mới hài lòng. Sau đó cô lại tiếp tục bổ sung chuyện về Kiều Tân Phàm. Nhưng vừa nói một nửa thì cô đã xoay sang chăm chú xem TV, như thể vừa rồi chưa từng nói gì cả. Vãn Tình tò mò, không khỏi truy hỏi:

“Anh ấy có tật xấu nào vậy?”

Kiều Minh Kiều không trả lời Vãn Tình, còn phía sau đột nhiên Kiều Tân Phàm thoáng bất mãn nói:

“Minh Kiều, cuộc sống của anh không cần em can thiệp, bọn anh rất ổn.”

Vãn Tình xoay lại thì nhìn thấy Kiều Tân Phàm bưng salad trái cây được bày đẹp đẽ, khuôn mặt anh tuấn của anh thoáng nghiêm túc, hiển nhiên là không vui khi Kiều Minh Kiều ở đây nói xấu anh. Chẳng lẽ thật sự anh còn có những tật xấu mà cô không biết sao?

“Em chẳng nói gì cả! Đây là món từng được đầu bếp tài năng của Kiều thị quảng cáo đây sao?”

Kiều Minh Kiều tỏ ra vô tội, nói xong cô liền đưa tay ra đỡ lấy, nhưng Kiều Minh Kiều lại mang đến chiếc bàn nhỏ trước mặt Vãn Tình, thản nhiên nói:

“Em ăn salad trước đi.”

Vãn Tình thấy vì hành động vừa nãy của Kiều Tân Phàm mà vẻ mặt Kiều Minh Kiều xanh xám như sắp khóc đến nơi, cô liền đẩy đĩa salad sang. Nhưng Kiều Minh Kiều nhìn xong khinh thường nói:

“Không cần, nếu nơi này không chứa em thì em đi ngay.”

Vãn Tình không ngờ Kiều Minh Kiều lại dễ tức giận như vậy, cô vội vàng liếc nhìn Kiều Tân Phàm. Khi Kiều Minh Kiều sắp đi đến cửa thì nghe thấy anh nói:

“Trên đời này ngoài anh và bà nội có thể bao dung sự tùy hứng của em, nếu có người thứ ba thì hẳn đó là người yêu em.”

Quả nhiên Kiều Minh Kiều không mở cửa phòng mà cô nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ. Vãn Tình biết, Kiều Tân Phàm đã chạm phải điểm yếu của Kiều Minh Kiều, có lẽ đây cũng chính là lý do tác động đến cảm xúc của cô.

Kiều Minh Kiều quay lại, khi Kiều Tân Phàm bưng thức ăn ra, cô hít hít mũi, chua xót nói:

“Tại sao em lại không may mắn như chị dâu chứ? Gặp được một người đàn ông giống như anh hai?”

Vãn Tình cười nhẹ, cô cúi đầu ăn cơm, tự cảm thán, cô thật sự là rất may mắn, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.