Việc Kiều Minh Kiều
ngủ lại khiến Vãn Tình và Kiều Tân Phàm phải ngủ cùng giường. Ngay khi
Vãn Tình lo lắng không biết liệu có bị Kiều Minh Kiều phát hiện ra cô
phân phòng ngủ với Kiều Tân Phàm hay không thì Kiều Minh Kiều lại yêu
cầu Vãn Tình bầu bạn với cô ban đêm. Kiều Tân Phàm nhìn khuôn mặt tươi
cười như sớm mai kia của Kiều Minh Kiều, anh nhất định phủ quyết.
“Yên tâm, em sẽ không nói xấu anh với chị ấy đâu, cái gì có thể nói đều đã
nói hết rồi. Chỉ là cùng trò chuyện bí mật giữa những người phụ nữ mà
thôi!”
Kiều Minh Kiểu tỏ ra nghịch ngợm, Vãn Tình đã sớm trải nghiệm qua dáng vẻ này của cô.
Vãn Tình thật sự tò mò về tật xấu của Kiều Tân Phàm. Nhưng cô cũng không vì sự tò mò này mà lơ là cảnh giác. Kiều Minh Kiều đang thử sự thân thiết
giữa họ.
“Không được!”
Kiều Tân Phàm dùng giọng nghiêm
khắc của người chủ gia đình, Vãn Tình nhìn thấy ánh mắt Kiều Minh Kiều
chợt lóe lên, sau đó cô quay sang nhìn Vãn Tình.
“Khẳng định là anh hai sợ em nói xấu anh ấy. Chị dâu, em có lời muốn nói với chị, tối nhau chúng ta ngủ cùng nhau nhé!”
Ánh mắt Kiều Minh Kiều thành khẩn tha thiết. Nhưng Vãn Tình cũng không hề
quên sự thật rằng Kiều Minh Kiều là một diễn viên. Cô đã từng nhìn thấy
tốc độ thay đổi thái độ của cô bé này rồi.
“Ban đêm tướng chị ngủ xấu lắm, e là sẽ đá em xuống giường mất. Chị thấy chị đá anh hai của em vẫn quen hơn.”
Kiều Tân Phàm ôm Vãn Tình trong vòng tay, đi về phía phòng mình, chỉ để lại
Kiều Minh Kiều đứng đó với vẻ mặt kinh ngạc, khó tin. Vãn Tình lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ không phát hiện ra sao?”
Vãn Tình đóng cửa phòng ngủ lại thì liền nhìn thấy Kiều Tân Phàm đang cố nín cười, cô không khỏi bực mình nói:
“Anh cười cái gì? Em nói như thế thì mới khiến em gái anh tin tưởng chúng ta yêu thương nhau đấy.”
Nhưng đột nhiên Kiều Tân Phàm lại ôm cô vào trong lòng. Vãn Tình có thể cảm
nhận được sức lực của anh, cô không khỏi căng thẳng, theo bản năng muốn
thoát ra thì lại nghe thấy Kiều Tân Phàm nói vào tai cô:
“Yêu thương không phải dựa vào lời nói.”
Vãn Tình cảm nhận được anh không cho cô thoát ra, cảm giác như anh sắp hôn
lên tai cô. Trong lòng Vãn Tình bối rối và căng thẳng, đột nhiên cô thốt ra:
“Nếu anh không đàng hoàng thì em sẽ đi ngủ cùng em gái anh đấy.”
Vòng tay đang ôm lấy Vãn Tình nới lỏng ra, cô được tự do, lập tức đẩy Kiều
Tân Phàm, bước lùi vài bước. Cô bình tĩnh lại thì thấy Kiều Tân Phàm dựa vào cửa, khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng cô đơn, ánh mắt cô xẹt qua
một tia kinh ngạc.
Sự phản kháng của cô đã xúc phạm đến anh sao?
Họ là vợ chồng, mặc dù không phải vì yêu mà đến với nhau, nhưng anh cũng
có quyền làm như vậy. Trong lòng Vãn Tình cảm thấy có lỗi với anh, nhưng cô cũng không thừa nhận là cô đã sai, Cô sợ một khi đã chấp nhận thì cô sẽ không còn lý do gì để bảo vệ chính mình nữa.
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm mở cửa ra ngoài, cô không khỏi sốt ruột kêu lên:
“A, anh đi đâu vậy?”
Đúng vậy, tuy rằng cô không muốn thừa nhận bản thân vừa rồi đã quá mức đề
phòng. Nhưng mà như vậy lại khiến Kiều Tân Phàm bỏ đi, cô lại hơi lo
lắng.
“Anh sợ ban đêm bị em đá tỉnh ngủ, nên mang máy tính sang đây.”
Kiều Tân Phàm mỉm cười chọc ghẹo, nhất thời Vãn Tình bối rối trừng anh, cô hận không thể ném cái gối vào mặt anh đi.
Khẳng định là Kiều Tân Phàm hiểu rõ suy nghĩ của Vãn Tình nên mới cố ý khiến
cô bấn an, thì ra anh cũng có tật xấu này. Kiều Tân Phàm mang máy tính
xách tay quay lại, anh không nhìn vẻ mặt oán hận của Vãn Tình mà cúi đầu vừa mở máy tính, vừa nói:
“Muốn ăn anh sao? Vậy thì em đi tắm sạch sẽ đi đã rồi nói sau.”
Rốt cuộc Vãn Tình đã ý thức được Kiều Tân Phàm cũng có vẻ mặt lưu manh này, cô ra vẻ bất cần nói:
“Bây giờ em còn chưa muốn ăn anh đâu, tạm thời cho anh mấy ngày tự do, sau đó sẽ nấu anh lên.”
Kiều Tân Phầm ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú, nho nhã của anh tỏ ra nửa thật nửa giả, ánh mắt anh sắc bén.
“Anh có niềm tin sẽ khiến em muốn ăn anh.”
Vãn Tình tỏ ra không sợ hãi, cô cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, đi về phía
phòng tắm, sau lưng vẫn còn nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm cười sang
sảng. Từ khi quen anh, dường như cô chưa từng nghe thấy anh cười sảng
khoái như thế. Ở bên cô anh rất vui vẻ sao?
Đến khi Vãn Tình tắm
xong, cô thấy Kiều Tân Phàm đã thay áo ngủ ngồi ở đó, mắt anh dán vào
máy tính, tuy rằng anh không hề ngẩng đầu nhưng cô lại nghe thấy anh
thân thiết nói:
“Chúng ta thuận theo tự nhiên.”
Vãn Tình
sửng sốt, cô hiểu ý anh, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp. Cô
bước lên giường, nhìn dáng vẻ thong dong của anh, cô an tâm nằm bên cạnh anh, nhắm hai mắt lại, thì thào nói:
“Ông xã, cảm ơn anh!”
Nói xong, Vãn Tình nghiêng người ngủ, nhưng cô cảm giác được rất rõ ràng ánh mắt sau lưng nhìn cô rất lâu.
Nửa đêm, Vãn Tình mơ màng, cô hé mắt, nhìn thấy anh vẫn đang nhìn chằm chằm máy tính, cô nghĩ là mình đang mơ nên hờn dỗi nói:
“Đã mấy giờ rồi, còn chưa ngủ!”
“Ngủ ngay!”
Cô mơ màng nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm khàn khàn nói, tất cả các âm
thanh không rõ ràng, cuối cùng cảm giác có người nằm xuống bên cạnh, cô
mới lần thứ hai đi vào mộng đẹp.
Trời sáng, khi Vãn Tình mở mắt
ra, bên cạnh đã không có người, cô nhìn đồng hồ, bất quá chỉ mới có bảy
giờ sáng, nghĩ đến việc tối hôm qua anh chăm chú làm việc, cô không khỏi hiếu kỳ, làm thế nào mà Kiều Tân Phàm có thể tràn đầy sinh lực như thế
chứ?
Vãn Tình còn đang suy nghĩ thì Kiều Tân Phàm đã đẩy cửa vào, vẻ mặt anh hờ hững, khi anh lên giường nằm bên cạnh cô, dường như rất
mệt mỏi nhắm mắt lại rồi nói:
“Bị Minh Kiều đánh thức, con bé đã đi rồi.”