Vãn Tình thấy
Kiều Tân Phàm nửa ngồi nửa quỳ trước mặt, cô cũng không khách khí mà đưa cái chân bị thương đã sắp khỏi của mình ra, cô nói:
“Chân em đỡ
nhiều rồi, tâm trạng cũng rất vui vẻ, không cần ông xã đại nhân ngày
ngày đi theo bảo vệ nữa. Anh ở bên em trong lúc em cần anh nhất đã là
rất tốt rồi.”
Dù cô đang mỉm cười nhưng giọng cô nói lại rất
nghiêm túc. Nói xong, cô thong dong bước đi, hiển nhiên là bước chân vẫn chưa trở lại bình thường nên cô đi hơi chậm. Nhưng dáng vẻ này của cô
đã không còn khiến Kiều Tân Phàm phải lo lắng nữa.
Cũng không
phải là Vãn Tình cứng miệng, mà là vì tính cách cô vốn cô độc, từ nhỏ
đến lớn cô đã quen sống độc lập. Kiều Tân Phàm có lòng như vậy cũng đã
rất đủ rồi.
Đối với phụ nữ mà nói, chẳng phải là có những khi thứ chúng ta cần nhất chính là tấm lòng này sao?
Nhưng mà cuộc sống của cô thì lại luôn có người đến làm phiền, khi Vãn Tình
đến trước cửa văn phòng thì có người gọi giật cô lại. Vãn Tình quay đầu
liền nhìn thấy một chiếc xe bóng loáng, cô thoáng ngạc nhiên khi thấy
khuôn mặt anh ta, người mà súyt nữa cô đã quên mất, bởi vì gần đây thật
sự là đã xảy ra quá nhiều chuyện.
“Hạ Vãn Tình, em thật sự đã gả cho Kiều Tân Phàm rồi à?”
Tạ Sáng mở cửa xe, anh ta hỏi cô bằng một giọng khó tin và chất vấn.
“Đương nhiên, anh có thể tìm anh tôi để xem giấy tờ, anh ấy là người làm chứng trực tiếp đấy.”
Vãn Tình cũng không hề quanh co, cô thẳng thắn thừa nhận, như thể đây cũng chỉ là một việc rất đơn giản mà thôi.
“Em thật sự điên rồi, vì một tên Mạc Lăng Thiên như vậy có đáng không?”
Vẻ mặt Tạ Sáng tỏ ra khinh bỉ, nhưng Vãn Tình cũng không thèm để ý đến, cô chỉ quay đầu nhìn anh ta, ung dung nói:
“Tìm một người yêu mình rất khó, tìm một người tôn trọng mình lại càng khó
hơn. Nhưng Kiều Tân Phàm lại khiến tôi cảm thấy bản thân không hề kém
cỏi.”
Lời Vãn Tình nói khiến vẻ mặt khinh thường của Tạ Sáng biến mất. Nhưng ánh mắt bất cần đời của anh ta lại thoáng nghiền ngẫm khiến
Vãn Tình bất ngờ.
“Tôi cũng có thể cho em cảm giác tương tự!”
Nhưng Vãn Tình càng mỉm cười đến sáng lạn, mà lại như thể chèn ép trắng trợn:
“Trong cùng một điều kiện thì tôi đã chọn người ưu tú, còn anh bị loại rồi.”
Vãn Tình xoay người, không thèm để ý đến khuôn mặt bị cô chọc tức của Tạ
Sáng. Bước vào nhà họ Tạ thì tốt hơn vào nhà họ Kiều sao? Nhưng Tạ Sáng
lại không thể cho cô cảm giác an toàn của Kiều Tân Phàm.
Hơn nữa, điều quan trọng chính là ai là người gây ấn tượng với cô hơn ngay lần đầu gặp gỡ.
“Hạ Vãn Tình, em thật ngốc nghếch, người đàn ông đó e là hôn lễ cũng chẳng thể cho em đâu, em đầu tư thất bại rồi!”
Phía sau, Tạ Sáng lo lắng nhắc nhở cô, Vãn Tình lại quay đầu nhìn anh ta, rất nghiêm túc đáp lại:
“Chúng tôi sẽ có hôn lễ.”
Ánh mắt Vãn Tình tự tin và chắc chắn, khiến cho Tạ Sáng hơi sửng sốt. Đến
khi cô quay người, cô vẫn cảm giác được anh ta đã bị cô làm cho kinh
ngạc, Vãn Tình cười, cô bước đi nhanh hơn. Trong cuộc sống, phải luôn
tin tưởng rằng ngày mai sẽ tốt hơn thì mới đúng.
Bầu không khí
làm việc trong văn phòng rât dễ chịu, chỉ là thỉnh thoảng mọi người rất
chú ý đến những tin tức bát quái, như thể muốn đào bới tin tức để thảo
luận với nhau.
“Trưởng phòng Hạ, hôm nay chồng cô không đưa đón sao?”
Lúc tan tầm, có người quan tâm hỏi cô, Vãn Tình không để tâm lắm, cô chỉ trả lời:
“Vâng, tôi để anh ấy làm việc của mình hẳn là tốt hơn.”
Điều này khiến người ta càng hiếu kì dò hỏi:
“Hai người đăng kí kết hôn rồi, vậy có làm hôn lễ không? Đồng nghiệp ai cũng đợi uống rượu hỷ của Trưởng phòng Hạ nha.”
Vãn Tình thật sự muốn nói rằng các đồng nghiệp đều chờ xem chuyện cười thì
có, nhưng cô không thể nói như vậy được. Con người ta vốn kì quặc như
vậy đấy, rõ ràng có nói ra cũng chẳng có ích lợi gì, nhưng mà người ta
vẫn cứ muốn nói.
“Đương nhiên rồi, đến lúc đó sẽ báo với mọi người.”
Trên thực tế thì vấn đề này không chỉ có đồng nghiệp của cô thắc mắc mà ngay cả hai bậc phụ mẫu nhà họ Hạ cũng hoái hoắc. Khi Vãn Tình đưa Kiều Tân
Phàm về nhà họ Hạ, cha cô nghiêm túc đặt ra vấn đề này, còn Kiều Tân
Phàm cũng chậm rãi cười nói:
“Sẽ làm trong thời gian sớm nhất ạ. Con sẽ không để Vãn Tình chịu uất ức.”
Khi ra khỏi cửa, Vãn Tình lập tức truy hỏi Kiều Tân Phàm, cô nhìn thấy
dường như anh chẳng lo lắng gì về việc hôn lễ này cả, hẳn là đã sớm có
chủ ý.
“Kiều Tân Phàm, không phải là anh sớm đã lên kế hoạch rồi chứ? Đừng nói sẽ lại là một hôn lễ gấp gáp nữa đi.”
Vãn Tình khó hiểu hỏi Kiều Tân Phàm, anh cũng mỉm cười lạnh nhạt, lại thoáng chút chua xót và áy náy nói:
“Xem ra là anh đã tạo ra bóng ma trong lòng bà xã rồi. Đương nhiên đây không phải là một hôn lễ gấp gáp, mà sẽ do bà nội chuẩn bị, chúng ta chỉ cần
sống vui vẻ là được rồi.”
Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm bình tĩnh như vậy, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nhưng lại hơi tò mò.
“Làm sao anh có thể chắc chắn rằng bà nội sẽ chuẩn bị hôn lễ cho chúng ta?”
Kiều Tân Phàm nhìn tấm lịch bàn trên xe, sau đó anh ung dung cười nói:
“Sinh nhật lần thứ bảy mươi ba của bà nội sắp đến rồi, chúng ta đi chọn quà đi.”
Đột nhiên Vãn Tình hiểu ra kế hoạch của Kiều Tân Phàm, không có bất cứ
người lớn tuổi nào lại muốn ngày sinh nhật của mình lạnh lẽo, cô đơn cả, Còn Lai Tuyết thì làm sao có thể so sánh được với cháu đích tôn mà bà
đã nuôi nấng bấy lâu.
“Anh như vậy có phải là rất hư không? Đợi bà nội chủ động tìm đến anh. Nếu mà bà tức giận thì xem anh làm sao.”
Vãn Tình nhíu mày, lo lắng nói. Nhưng Kiều Tân Phàm lại chỉ mỉm cười:
“Cho nên anh mới nói là một ván bài. Hơn nữa, chúng ta đâu có đợi bà nội tìm đến chúng ta!”
Vãn Tình kinh ngạc nhìn Kiều Tân Phàm, rồi gật đầu đồng tình:
“Ông xã đại nhân, em đoán là cha anh sẽ tìm gặp chúng ta đấy!”
Vãn Tình nói xong, hai người nhìn nhau cười rất ăn ý. Quay trở lại nhà họ
Kiều ắt sẽ là một hồi giông bão. Nhưng như vậy thì sao chứ!
Trên
thực tế, đêm trước ngày Kiều Quý Vân đến tìm họ, họ đã dự đoán trước
được. Tối hôm đó, Vãn Tình nhận được một cuộc điện thoại mà cô muốn nhận nhất. Sau đó cô nghe thấy Lai Tuyết không cam lòng nói:
“Hạ Vãn Tình, sao cô phải quá đáng như vậy chứ? Tôi chẳng thể sống yên ổn nổi, còn cô hẳn là vui vẻ chứ gì?”
Vãn Tình lạnh nhạt trả lời:
“Đương nhiên!”
Sau khi gác máy, Vãn Tình ngắm nhìn cảnh bên ngoài, vốn nhà cao tầng trông
rất phiền, nhưng bây giờ cũng trở nên rất đẹp đẽ. Lai Tuyết phải sống
khổ sở cũng là phải thôi.”