Một ván cờ để làm cho chính mình được hạnh phúc. Chỉ e rằng không một ai có thể hiểu được cảm giác này, mà Vãn Tình cũng không kỳ vọng ai sẽ hiểu. Tuy rằng trong mắt người khác, cuộc hôn nhân của cô và Kiều Tân Phàm chính là một canh
bạc. Nhưng cô không hề có ý muốn vui đùa. Nếu phải đặt cược thì cô cũng
đặt cược cả cuộc đời mình.
“Chúc mừng, chúc mừng!”
Trước
nụ cười và lời chúc mừng gượng gạo của các đồng nghiêp vừa nhận được kẹo cưới kia, Vãn Tình không hề cảm thấy mất tự nhiên mà ngược lại cô còn
có cảm giác thắng lợi khi nắm giữ được hạnh phúc.
“Cảm ơn!”
Dáng vẻ của Vãn Tình rất nghiêm túc, cô rất chu đáo, ngay cả dì lao công cũng nhận được kẹo cưới của cô.
“Chúc mừng, chúc trưởng phòng Hạ và anh Kiều ‘Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử’!”
Đương nhiên, cả cục kiểm toán hay cả dì lao công cũng được nghe qua thân phận của Hạ Vãn Tình và Kiều Tân Phàm. Khi dì lao công chúc mừng hết sức
cung kính thì một đồng nghiệp nữ bên cạnh cười trộm, còn về phần cười vì cái gì thì không biết rõ được.
“Cảm ơn, chúng tôi sẽ nỗ lực!”
Lời này là Kiều Tân Phàm trả lời, giọng anh không cao không thấp, đủ để
người bên cạnh nghe thấy. Vãn Tình không khỏi huých cho anh một cái.
Nhưng người phía sau hiển nhiên cũng không cho rằng lời mình nói có gì
không đúng, anh chỉ dịu dàng mỉm cười, vì vậy mà chiếm được cảm tình của mọi người trong công ty. Hơn nữa không thể không thừa nhận rằng Hạ Vãn
Tình thật là tốt số, chưa cần nói đến gia thế người ta như thế nào, chỉ
cần tướng mạo và khí chất này cũng đã rất hiếm thấy rồi.
Nhưng
càng bởi vì sự xuất chúng của Kiều Tân Phàm mà khiến cho người ta không
muốn tin tưởng, rằng lần này thứ Vãn Tình có được không phải là hạnh
phúc mà là một gánh nặng.
Nhưng tình yêu và hôn nhân giống nhau,
là chuyện của hai người, không thể có thêm ý kiến của kẻ thứ ba. Cho nên khi Kiều Tân Phàm đưa Vãn Tình rời khỏi cục kiểm toán, Vãn Tình kiên
định nói:
“Kiều Tân Phàm, tiếp theo có phải là chúng ta phải phá được bước tường thành kiên cố là sự phản đối của bà nội anh không?”
Vãn Tình nghiêm túc nói, dáng vẻ cô bất khuất chấp nhận hy sinh, nhưng đổi
lại, Kiều Tân Phàm chỉ mỉm cười, anh thoáng trầm ngâm:
“Trước
tiên hãy cho họ mộ thời gian để thích ứng. Em chăm sóc chân cho khỏi hẳn đi, sau đó chúng ta đến nhà họ Hạ, rồi lại đối mặt với bà nội sau.”
Vãn Tình nghe xong lời Kiều Tân Phàm nói, tất nhiên anh nói rất có đạo lý,
buổi sáng ác liệt này xem như là họ thắng. Thế nhưng nhà họ Kiều và cha
mẹ cô đều cảm thấy không vui vẻ. Nhất là sự khó chịu của bà Kiều không
biết còn tiếp tục đến bao giờ nữa.
Có thể thấy rằng Mạc Lăng
Thiên bước vào nhà họ Kiều trước thì anh ta là chủ, là người được nhà họ Kiều chấp nhận trước. Cho nên con đường này của Vãn Tình mới khó đi đến thế này. Còn bà Kiều là người làm ăn, hiển nhiên bà sẽ không để mất một cái cây đại thụ như Mạc Lăng Thiên trong thương giới.
Về phần
ông bà Hạ, dĩ nhiên là họ cũng hết sức phản đối, không muốn mất thể diện mà để cho con gái nhà mình đi làm vợ người ta như thế. Nhưng mà hiện
tại ván đã đóng thuyền, theo tính cách của cha mẹ cô thì hẳn sẽ giáo dục cho cô môt bài chinh trị, để cô chỉ được phép thành công, không được
thất bại. Về điểm này, Vãn Tình cũng không quá lo lắng, cho dù cha mẹ
không nói thì bản thân cô cũng sẽ không để cho mình thua.
Cho nên trong lòng Vãn Tình, cánh cửa khó nhất vẫn chính là bà Kiều.
“Nếu bà nội anh giận dữ mà trục xuất chúng ta ra khỏi cửa thì phải làm sao đây?”
Vãn Tình không biết được rốt cuộc nhà họ Kiều là như thế nào. Nhưng nếu đến lúc đó mà bà Kiều vẫn cứng rắn không chịu nhận họ, lúc đó phải làm sao
bây giờ?
“Hạ Vãn Tình, chúng ta có tay có chân, nếu không có tiền của nhà họ Kiều thì anh vẫn có thể nuôi em. Đừng suy nghĩ quá nghiêm
trọng, bất quá thì anh sẽ gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hơn
nữa anh lại có bà xã có tướng phúc như em, muốn phát tài rất dễ thôi.”
Khi Kiều Tân Phàm nói như thế, thật ra trong mắt anh đã có sự tính toán.
Vãn Tình không ngờ anh lại có thể ung dung như thế, cô không khỏi hơi
kinh ngạc.
“Sao anh có thể nghĩ như thế chứ? Em gả cho anh không
phải là muốn thấy anh bị đuổi ra khỏi nhà. Chúng ta phải cùng nhau chiến đấu, cho tên lòng lang và tiểu tam kia biết ai mới là kẻ đầu sỏ, ai mới là người chủ chân chính của nhà họ Kiều. Không được, em cũng không hy
vọng tương lai anh phải làm một người chồng vất vả. Chúng ta phải tranh
thủ.”
Khi Vãn Tình nói, hai mắt cô ánh lên sự mạo hiểm, rất có ý
chí quyết sống mái. Cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt dịu dàng như muốn cười của Kiều Tân Phàm, như thể anh đang cười cô quan tâm, so đo quá nhiều.
“Này, Kiều Tân Phàm, không phải là em tham tiền, nhưng em vì chúng ta, người
luôn nỗ lực lại không được báo đáp, chúng ta thật lòng muốn ở bên nhau
thì lại bị người ta cười nhạo, thật sự không công bằng.”
Vãn Tình lập tức giải thích rõ, nhưng đột nhiên cô lại được Kiều Tân Phàm ôm vào lòng, chỉ cảm thấy cánh tay anh rất mạnh mẽ, nhưng lại mềm mại, ấm áp
vô cùng.
“Hạ Vãn Tình, không có gì không đáng cả. Chỉ cần chúng ta hạnh phúc bên nhau thì chính là một tài sản lớn nhất rồi.”
Kiều Tân Phàm dịu dàng an ủi, anh cũng không để lộ ra sự bất đắc dĩ đến thê
lưng của mình. Khi Vãn Tình ngẩng đầu, rõ ràng cô thoáng nhìn thấy sự bi thương và bất bình trên mặt anh.
Trên đời này không có một ai
cam lòng chịu để bản thân bị tổn thươn, chẳng qua là họ cố gắng tự bảo
vệ bản thân, tự sưởi ấm vêt thương lòng, cho nhau dũng khí và sự cổ vũ
mà thôi.
“Kiều Tân Phàm, dù cho dựng sự nghiệp từ hai bàn ta
trắng đi chăng nữa thì em có tướng vượng phu, em sẽ không để anh thua
kém bọn họ đâu.”
Sự thất bại của Kiều Tân Phàm là cái gì chứ? Anh đã thua khi cha anh yêu Lai Phượng Nghi.
Vãn Tình ôm chặt Kiều Tân Phàm, cô nghe thấy tiếng thở dài trên đầu mình cùng lời nói cưng chiều của anh:
“Kiều Tân Phàm cưới vợ về không phải là để chịu vất vả, mà là để chăm sóc.”
Lời nói của Kiều Tân Phàm rõ ràng đã sưởi ấm trái tim Vãn Tình, khiến cho cô cảm động. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hơi bất mãn nói:
“Kiều Tân Phàm, chúng ta đừng lừa dối nhau, em nhớ rõ lý do mà trước kia anh đến bàn đều kiện kết hôn với em đấy.”
Ánh mắt Vãn Tình thanh tĩnh, nhìn thẳng Kiều Tâm Phàm. Nhưng anh không có chút chột dạ nào mà rất hứng thú hỏi ngược lại:
“Nếu anh nói anh cưới em là để chăm sóc thì em sẽ chấp nhận anh sao?”
Đương nhiên sẽ không. Kiều Tân Phàm hiểu rõ tính cách và tâm tình của cô. So
với lời ngon tiếng ngọt thì chi bằng dùng một lý do thực tế để đả động
cô.
Lúc này, Vãn Tình mang dáng vẻ thất bại nhìn Kiều Tân Phàm, cô không khỏi buồn bực nói:
“Kiều Tân Phàm, như vậy không công bằng. Hiểu biết của em về anh còn rất ít ỏi, còn anh dường như đã sớm nhìn thấu em rồi.”