Kiều Tân Phàm nói, họ kết hôn là anh đã cho cô thời gian một đời để tìm hiểu anh.
Thời gian cả đời cũng đủ để cô hiểu anh sao? Không, Vãn Tình không biết.
Nhưng cô hiểu, có người cho dù là cả đời cũng không thể hiểu được nhưng
anh sẽ cho cô sự cảm động và trở thành người thân của cô. Khi cô rơi
xuống vực sâu, chính Kiều Tân Phàm là người đã khiến cho cô cảm động.
Sau khi phát kẹo cưới, họ lại đặc biệt đi ăn một bữa cơm. Trong nhà hàng
cao cấp hầu hết đều là các đôi tình nhân, hai người họ hòa vào dòng
người đó. Hơn nữa bởi vì tâm trạng rất tốt nên họ ngồi rất lâu rồi mới
rời khỏi.
Sau khi ăn xong, Kiều Tân Phàm lại đưa Vãn Tình đi mua
rất nhiều quần áo. Bởi vì theo yêu cầu của anh, Vãn Tình đồng ý chuyển
đến chỗ của anh, nếu không thì cuộc hôn nhân này quá mang tính hình
thức.
Đến khi hai người mang túi lớn túi nhỏ đến nhà Kiều Tân Phàm, hai chân Vãn Tình đã mỏi rã rời.
Cơm tối xong xuôi, dưới sự yêu cầu của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình giơ mắt cá chân sưng đỏ của mình ra trước mặt anh.
“Bây giờ em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi lại nhiều. Ngày mai anh đưa em đi làm.”
Khi bàn tay của Kiều Tân Phàm cầm lấy cổ chân Vãn Tình, sau đó cố ý vẽ loạn vài vòng trên chân cô và dặn dò như thế, dáng vẻ của anh toát lên sự
dịu dàng của một người chồng chuẩn mực. Vãn Tình thỏa mãn và cảm động,
nhưng lại hơi xấu hổ và bối rối. Cô ôm chiếc gối trong tay, cắn cắn cánh môi, rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình:
“Kiều Tân Phàm,
dựa theo luật pháp của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quy định, chúng
ta đã có thể hợp pháp sống cùng nhau. Nhưng mà xét thấy chúng ta còn
chưa đủ thân thuộc, em nghĩ chúng ta vẫn nên phân phòng ngủ đi!”
Đúng vậy, trải qua một hồi ngăn trở và chọn lựa, cuối cùng họ cũng ở bên
nhau, trở thành một gia đình. Nhưng sự thật là họ vẫn có những chướng
ngại không thể vượt quá.
Kiều Tân Phàm đang chú tâm vẽ vẽ trên
chân Vãn Tình, anh ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, anh hơi
sửng sốt, Vãn Tình lúc này không còn mang vẻ mặt nghiêm túc và trầm tĩnh thường thấy. Cô căng thẳng, không khỏi ôm chặt lấy chiếc gối dựa.
“Hai phòng, em chọn phòng nào?”
Trong tích tắc, Vãn Tình cho rằng anh tức giận. Nhưng Kiều Tân Phàm chỉ
thoáng bất đắc dĩ cười, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều khiến Vãn Tình
cảm thấy có phải là mình đã quá đáng rồi không.
Đây là nơi mà lần trước Vãn Tình say rượu, Kiều Tân Phàm đã đưa cô đến. Nơi này hơi xa
chỗ làm của Vãn Tình nhưng lại rất tiện nghi. So với căn hộ cô thuê ở
gần chỗ làm, tuy rằng hơi xa nhưng những điều kiện khác đều tốt hơn rất
nhiều.
“Đâu là phòng ngủ của anh?”
Vãn Tình vẫn rất lịch sự, cô sẽ không chiếm phòng của anh. Nhưng Kiều Tân Phàm cũng khẽ nhíu mày nói:
“Căn bản anh không thường sống ở đây, cho nên phòng nào cũng xem như phòng khách.”
Vãn Tình nghe thấy Kiều Tân Phàm nói như thế, cô hơi khó xử, nhưng anh đã đứng dậy, mở cửa một phòng, nói với cô:
“Hai phòng này kích thước không quá chênh lệch, phong cách đều là thiết kế
theo yêu cầu của anh. Phòng hướng đông, không có phòng vệ sinh riêng cho nên không gian cũng khá rộng rãi, nhưng tủ quần áo của phòng này khá
lớn, cho nên em ở phòng này đi.”
Không gian được thiết kế màu
trắng, được quét dọn gần như không sót một hạt bụi, giường đệm ngay
ngắn, có thể thấy là mỗi ngày đều có người đến trông nom.
Đây chính là căn phòng mà Vãn Tình ngủ lần trước, cô gật đầu nói:
“Được, em sẽ ở phòng này.”
Vãn Tình đang định đi vào phòng ngủ thì cánh tay lại bị Kiều Tân Phàm kéo
lại, cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì anh đã đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên
trán cô. Đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của Vãn Tình, Kiều Tân Phàm cười
nhẹ:
“Là vợ chồng, anh hy vọng em có thể sớm chấp nhận anh!”
Vãn Tình ấp úng đồng ý, sau đó cô lập tức trốn đi, chỉ hận không thể chui
vào cái hang nào đó. Cô nghe thấy lời nhắc nhở bất dắc dĩ của Kiều Tân
Phàm.
“Chúng ta thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
Vãn Tình
nghe thấy tiếng đóng cửa, cô như thể vẫn còn có thể cảm thấy được ánh
mắt thoáng bất đắc dĩ kia của Kiều Tân Phàm. Anh đối với cô rất tốt, còn cô cũng không phải là động vật máu lạnh. Nhưng lúc này quan hệ của họ
ngoài chút ăn ý thì vẫn chưa thật sự hiểu biết về nhau. Lòng của cô vẫn
mang đầy cảnh giác, luôn muốn chạy trốn để bảo vệ bản thân mình.
Vãn Tình xoa xoa vị trí Kiều Tân Phàm vừa hôn trên trán, cô mỉm cười rất
tươi. Khi cô chuẩn bị lên giường đi ngủ thì di động vang lên.
Vừa mở điện thoại lên, Vãn Tình cảm thấy căng thẳng, cô không khỏi hơi khẩn trương, nhưng vẫn nhận điện thoại.
“A lô, Mẹ ạ!”
Vãn Tình cẩn thận cất giọng, lúc này nếu vẫn lỗ mãng như khi cô nhất quyết
gả cho Mạc Lăng Thiên thì không biết mẹ cô sẽ tức giận đến thế nào nữa.
“Trong mắt con còn có người mẹ này không? Có còn cha của con không? Tiểu Tình, lá gan của cô càng ngày càng lớn, xem ra là mẹ quản cô không được rồi.
Tuy rằng lời Cát Mi Xảo nói rất sắc bén, nhưng cũng không phải là đến mức
giận dữ, mà là sự mệt mỏi, như thể bà đã buông xuôi cho cô.
“Mẹ,
thật lòng xin lổi mẹ. Con biết con và Kiều Tân Phàm ở bên nhau sẽ khiến
cho mẹ và cha khó xử, Nhưng mà con tin tưởng Kiều Tân Phàm sẽ làm cho
con hạnh phúc, sẽ không để cha mẹ tất vọng đâu.
Đúng vậy, ngẫm lại sự chăm sóc và bao dung mà Kiều Tân Phàm dành cho cô, Vãn Tình không thể không hiểu được.
“Ai, con gái lớn rồi không thể giữ được. Đầu tiên là Mạc Lăng Thiên, hiện
tại là Kiều Tân Phàm. Bây giờ thì ngay cả việc vụng trộm đi đăng ký kết
hôn mà cũng dám làm. Tiểu Tình, con lỗ mãng như vậy, làm sao mẹ có thể
yên tâm được đây? Trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra thì bất kì người đàn ông nào cũng có tâm tư riêng. Tuy rằng Kiều Tân Phàm không tồi, nhưng
con không thể hoàn toàn ỷ lạ vào cậu ta, bản thân con phải để mắt.”
“Trừ phi cậu ta thật lòng yêu thương con, bằng không, sớm muộn gì con cũng sẽ bị tổn thương.”
“Cho nên, Tiểu Tình, người phụ nữ thông minh thì phải biết bản thân mình cần một người đàn ông như thế nào. Hơn nữa phải làm cho cậu ta yêu con.
Hiểu chưa?”
Sự yêu thương và bài học tư tưởng mà mẹ dành cho cô. Từ sau khi cô uống rượu say rồi phát tiết, cô và mẹ vẫn chưa trò chuyện với nhau. Hiện tại nghe thấy lời mẹ nhắc nhở, đáy lòng Vãn Tình cảm
thấy ấm áp. Dù như thế nào thì mẹ vẫn là quan tâm cô, không phải sao?
“Mẹ, con biết rồi ạ. Con sẽ cố gắng khiến cho Kiều Tân Phàm yêu con.”