Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 92: Chương 92: Lùi để tiến (phần 5)




Bảy giờ sáng, Vãn Tình đã vệ sinh cá nhân xong, vết sưng trên chân cô đã đỡ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô tự soi mình trong gương, cô không có gì thay đổi so với trước kia nhưng lại có rất nhiều thứ đã không còn như trước. Nơi cô đang sống chính là nhà của Kiều Tân Phàm và cô là vợ của anh.

Vãn Tình hít sâu một hơi, cô vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đã bị hình ảnh Kiều Tân Phàm đang ngồi đọc báo trong phòng khách dọa cho giật mình. Sớm như vậy mà anh đã dậy rồi sao?

“Em dậy rồi?”

Kiều Tân Phàm lập tức nghe thấy tiếng mở cửa phòng, anh ngẩng đầu, buông tờ báo xuống, dáng vẻ rất thong thong, ánh mắt anh ẩn chứa ý cười, khiến cho Vãn Tình cung không thể không mỉm cười đáp lại.

“Sớm như vậy mà anh đã dậy rồi sao? Tối hôm qua mấy giờ anh đi ngủ vậy?”

Vãn Tình bất giác tò mò đánh giá đôi mắt trong suốt, sáng ngời của Kiều Tân Phàm, không hề có vẻ gì là anh đã thức khuya. Đột nhiên Kiều Tân Phàm nắm lấy tay cô.

“Đi ăn sáng rồi anh đưa em đi làm.”

Kiều Tân Phàm không trả lời vấn đề của cô mà vội vàng đưa cô đi ăn sáng. Vãn Tình không khỏi ngẩn ra:

“Em có thể tự đi làm, công việc của anh chẳng phải cũng rất bận rộn sao?”

Đúng vậy, hiện tại cảm giác của cô đối với Kiều Tân Phàm không tồi, nhưng cô vẫn tỉnh táo, cô không muốn làm phiền anh.

“Anh có rất nhiều thời gian để xử lý công việc. Ngoài chăm sóc em thì anh còn nhiều thời gian lắm.”

Khi Kiều Tân Phàm nói như thế, trong mắt anh như ánh lên sự tự tin cố hữu, lại thoáng áy náy, khiến Vãn Tình không hiểu được ý của anh là sợ cô lo lắng, hay là anh thật sự có nhiều thời gian như thế.

“Khi nào chân em khỏi rồi thì không cần anh phải chăm sóc nữa. Chúng ta kết hôn chứ không phải diễn tuồng đâu.”

Vãn Tình cũng không từ chối, cô đi theo anh đến một nhà hàng trên tầng cao. Trong khi ăn, Kiều Tân Phàm vài lấn gắp thức ăn cho cô, như thể sợ cô ăn không đủ no vậy. Vãn Tình hơi bất đắc dĩ, cô đành phải cố ăn hết.

Kiều Tân Phàm thấy cô ăn rất ngon miệng, anh hơi nheo mắt, mỉm cười thỏa mãn. Cảm giác này khiến các cô gái cảm thấy như thể mình được nâng niu như bảo bối trên tay anh vậy.

Đột nhiên Vãn Tình tự giác tỉnh táo lại, cô không khỏi hơi nghiêm mặt, cô đưa tay gắp cho Kiều Tân Phàm một con tôm. Anh hơi sửng sốt, cô liền mở miệng nói khích anh:

“Không cho phép chê nước miếng của em bẩn.”

Câu này có hơi quái dị, chính Vãn Tình cũng đỏ mặt. Cô biết rõ Kiều Tân Phàm có bệnh ưa sạch sẽ, như thế này chẳng phải là làm khó anh sao?

Nhưng mà Kiều Tân Phàm đáp lại Vãn Tình bằng cách há miệng ăn nửa con tôm mà Vãn Tình đã cắn dở. Lập tức Vãn Tình cảm thấy cả nhà hàng như náo diện hẳn lên. Anh thật sự ăn rồi, lúc này Vãn Tình mới biết được khi yêu nhau thì hai người sẽ như thế nào.

Khi Vãn Tình nhận ra không khí có phần mờ ám thì hai người cũng đã dùng xong điểm tâm. Lúc đến Cục kiểm toán, trong lòng Vãn Tình vẫn cảm thấy kì lạ, tim cô cũng dập nhanh liên hồi.

Ở bên cạnh Kiều Tân Phàm, cô cảm thấy cô và anh cũng rất hòa hợp và thân thiết, chẳng lẽ đây chính là hòa nhịp sao? Đây là cái gọi là cảm giác đó sao?

Vậy thì việc cô ngay cả ăn cũng không thấy ngon vì một ngày không nhìn thấy Mạc Lăng Thiên mới là tình yêu chân chính sao?

Vãn Tình vứt đi sự rối loạn trong lòng mà tiếp đón sự ân cần của các đồng nghiệp. Cô bình tĩnh đi về phía văn phòng, còn Tiểu Quách cũng tò mò đi theo.

“Chị Hạ, tốt rồi nha!”

Dáng vẻ chớp chớp mắt của Tiểu Quách khiến Vãn Tình bật cười. Có thể thấy việc cô lựa chọn Kiều Tân Phàm chính là vì bản thân mình. Nếu là người khác thì cũng không chịu được việc bị tình địch đánh bại như thế đâu.

Gả cho Kiều Tân Phàm giống như cục diện mơ hồ đột nhiên được sáng tỏ, khiến lòng cô cảm thấy kiên quyết.

Sau khi tan tầm, cô vừa ra cửa thì gặp một người phụ nữ rất dịu dàng, Vãn Tình thoáng sửng sốt, nhưng lập tức cô lại trở nên lạnh lùng.

“Tôi đến đón cô cùng đi dùng cơm chiều.”

So với lúc trước, bây giờ giọng của Lai Phượng Nghi đã dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí Vãn Tình còn nhìn thấy được nụ cười thân thiện của bà ấy. Điều này khiến cô không khỏi nghi ngờ.

Bất cứ người nào có dính dáng đến Lai Tuyết thì Hạ Vãn Tình cô đều muốn cách xa một chút.

“Cơm chiều sao?”

Vãn Tình hơi nghi hoặc nhìn Lai Phượng Nghi. Chẳng lẽ là bà ta có điều gì muốn nói sao? Cô cũng không muốn một mình đối mặt nói chuyện với người phụ nữ này. Nếu lại đụng phải Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên thì chẳng phải là hỏng rồi ư?

“Là như thế này, tôi đón cô đến nhà họ Kiều dùng cơm. Tôi đã báo cho Tân Phàm rồi.”

Như đã nhận ra sự cẩn thận và phòng bị của Vãn Tình, Lai Phượng Nghi vẫn tỏ ra dịu dàng, thân thiện, không có chút nào là muốn gây sự. Người phụ nữ như thế này hẳn là một người đàng hoàng, dáng vẻ này không phải bất cứ cô gái trẻ nào cũng có thể bắt chược được.

Vãn Tình hoảng sợ trước tin tức này của Lai Phượng Nghi. Cô vốn nghĩ rằng bà Kiều tức giận như vậy thì sẽ không muốn nhìn thấy cô và Kiều Tân Phàm. Cô không nghĩ rằng nhanh như vậy mà họ lại được gọi đến ăn cơm. Đây thật đúng là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh.

Lai Phượng nghi tập trung lái xe, để tùy ý Vãn Tình đánh giá. Sự trầm ổn này khiến Vãn Tình nổi giận, xem ra là cô quá cẩn thận rồi. Cô vẫn nên tỏ ra thản nhiên đi thì hơn.

Trong khi đó, cô cũng không quên gọi điện thoại cho Kiều Tân Phàm. Anh bình tĩnh hơn cô, hơn nữa còn sắc bén nhận định:

“Xem ra bà ta muốn tạo đường cho con gái bảo bối của mình.”

Đúng vậy. Lai Phượng Nghi rất thông minh, nhưng lại không âm ngoan như Lai Tuyết.

Lai Tuyết có một người mẹ thông minh như vậy chính là may mắn của cô ta. Hơn nữa cô ta lại có được tình yêu và sự tin tưởng của Mạc Lăng Thiên. Vận khí của cô ta thật đúng là rất tốt.

Vãn Tình nhìn thấy cây cối lui về phía sau, các tòa nhà cao tầng dần khuất bóng, trên đường lớn càng lúc càng ít xe. Khi bắt đầu chuyển hướng về phía khu biệt thự núi Lâm Sơn, cô không quên nhắc Kiều Tân Phàm một câu: Đừng quên mang quà cho bà nội.

Khi Vãn Tình nói những lời này, cô rõ ràng cảm giác được Lai Phượng Nghi thoáng quay đầu nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.