Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 93: Chương 93: Lùi để tiến (phần 6)




Còn chưa đến nhà họ Kiều nhưng từ xa xa đã cảm nhận được sự phú quý bức người của họ. Chỉ bằng hàng cây gỗ quý này đây, người bình thường hẳn là không thể có được cảnh trí này. Cả những đồ vật trong nhà đều có số năm tuổi không hề nhỏ. Người có thể sở hữu những thứ này chính là có rất nhiều tài sản và sự cao quý.

Xe từ đường cái đi vào khu nhà bao quanh là hàng cây gỗ quý, hai bên đường hoa nở rộ, trải qua xuân, hạ, thu, đông vẫn luôn rất rực rỡ, hẳn là đã được các nghệ nhân tỉ mỉ thiết kế. Ngay cả những đóa hoa quế kia cũng trải khắp như tú cầu ngày xuân.

Xe đi vào càng sâu, cảnh sắc ngày càng tuyệt đẹp. Nhìn thẳng phía trước có từng chồng đá cuội tạo thành một cái hồ nhỏ, mặt trước trong suốt như gương, hơi gợn sóng theo từng cơn gió nhẹ. Xung quanh hồ có đủ các loại cây cỏ, cao thấp đan xen nhau, màu sắc kết hợp hài hòa tôn lên vẻ đẹp của chúng, khiến cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp tĩnh lặng.

Vãn Tình không khỏi nhìn phải rồi nhìn trái thưởng thức khu nhà cao cấp như của bậc đế vương này. Cô lại một lần nữa cảm thán, ‘Tiền’, có thể cho con người ta nghệ thuật, sự tao nhã, xa hoa. Nhưng cũng có thể khiến cho con người ích kỷ, mưu mô, hư vinh. Bao nhiêu cô gái vắt óc suy nghĩ, chẳng phải là vì có thể bước vào nhà giàu hay sao?

Mà người phụ nữ Lai Phượng Nghi bên cạnh cô đây luôn rất bình tĩnh, là bởi vì bà ta đã sớm quen thuộc nơi này, hay là bà ta thật sự rất bình thản, thậm chí có thể thản nhiên lái xe như một thói quen đi vào khu rừng rậm u tĩnh này. Trên mặt bà ta không thể hiện tí gì là lo lắng cả, chính là thản nhiên, giống như là những thứ chung quanh đều rất đỗi bình thường như hoa cỏ mà thôi.

“Cô xuống xe ở đây đi, tôi lái xe vào gara.”

Rốt cuộc Lai Phượng Nghi cũng lại mở miệng nói, nhưng bà ta hoàn toàn không nói bất cứ lời nào cho con gái mình mà từ đầu đến cuối đều như thể thật sự mời Vãn Tình đến dùng cơm vậy.

Vãn Tình cũng không khách khí, cô xuống xe xong cũng không đi vào mà cô nhìn theo phía gara xem có xe của Kiều Tân Phàm không nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy chiếc xe mà hôm nay anh lái.

Phía sau Vãn Tình là một cái hồ bơi lộ thiên, phía trước tay vịn hồ bơi là một chiếc bàn đá tròn, nhìn về phía sau là một cái cửa nhỏ, dường như từ cái cử đó có thể mở ra một thế giới bồng lai khác.

Nơi này thật sự rất đẹp. Vãn Tình vừa thưởng thức cảnh sắc, nhưng cũng không quên gọi cho Kiều Tân Phàm.

“Đã đến rồi sao? Em cứ ở ngoài cửa chờ anh, anh đến ngay đây.”

Khi Kiều Tân Phàm nhận được điện thoại của Vãn Tình, xe của anh đã gần lên đến đường núi, đến khi gác máy xong, cô đã có thể nghe thấy tiếng xe tiến vào, sau đó anh dừng xe ngay trước mặt cô.

“Có căng thẳng không?”

Kiều Tân Phàm vừa lấy hộp quà rất lớn ra, vừa nhìn dáng vẻ của Vãn Tình, anh hơi lo lắng hỏi. Nhưng Vãn Tình chỉ thản nhiên nói:

“Em không sao, chỉ là lo ngắm cảnh đẹp nơi đây, suýt chút nữa thì quên mất lý do vì sao đến đây.”

Vãn Tình vừa dứt lời, cô liền thấy được sự thỏa mãn của Kiều Tân Phàm. Một tay anh cầm hộp quà, một tay nắm lấy bàn tay Vãn Tình chuẩn bị đi về phía cửa lớn.

“Còn xe thì sao, anh không đi đỗ xe à?”

Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm không đành lòng để cô đợi lâu, cô đành nhắc anh rằng xe anh còn đang đỗ ngay trước cửa.

“Đỗ xe ở đây tiện rời đi.”

Kiều Tân Phàm nói qua loa cho xong, anh cũng không có tính toán gì đặc biệt. Vãn Tình thấy anh chỉ giải thích ngắn gọn như vậy, cô cũng không so đo nữa mà lồng ngón tay vào với ngón tay anh, đi về phía cửa lớn.

Đây là một ngôi biệt thự có phong cách hiện đại. Núi non cũng không có kiến trúc cổ điển hình của Trung Quốc, nhưng cũng không phải là theo phong cách Châu Âu. Ngôi biệt thự này mang hơi hướng hiện đại lãng mạn.

Trong biệt thự, đèn sáng rực rỡ, phòng khách rộng lớn bài trí sô-pha tiệp với màu tường, chiếc bình hoa chạm khắc tinh xảo, những bức tranh tao nhã. Cách bài trí này khiến cho người ta không khỏi lóa mắt.

Dọc theo phòng khách có chiếc bàn dài hình ovan, bên cạnh bàn được đặt những chiếc ghế dựa màu sắc tao nhã, bên đó là nhà ăn. Còn lúc này một người hầu vội vàng ra đón.

“Kính chào cậu chủ và cô chủ.”

Chị Dương lễ phép chào hỏi xong, ánh mắt dừng trên người Vãn Tình, cẩn thận đánh giá cô.

“Phu nhân đã trở về ạ. Ông chủ nói sau khi bàn công việc xong sẽ về trễ. Bà tâm trạng không được tốt nên nằm ở trên lầu ạ.”

Chị Dương nhìn thấy phía sau Lai Phượng Nghi bước đến thì lập tức báo cáo, nghiễm nhiên như thể bà ta là nữ chủ nhân của nơi này vậy. Vãn Tình không khỏi liếc nhìn Kiều Tân Phàm, nhìn thấy sắc mặt anh bình tĩnh, không tìm thấy chút tức giận nào. Nhưng ánh mắt của anh không hề nhìn Lai Phượng Nghi cũng đã đủ chứng minh trong lòng anh có để ý.

Vãn Tình bất giác nắm chặt tay Kiều Tân Phàm, cô có thể hiểu cảm giác này của anh, giống như cảm giác khi cô nhìn thấy Lai Tuyết đong đưa trước mặt mình vậy, khiến cho người ta rất khó chịu.

“Hai người đừng khách sáo, cứ ngồi đi, tôi lên lầu mời bà nội xuống. Nghe nói hai người muốn đến, thật ra bà cũng rất vui vẻ đấy.”

Lai Phượng Nghi lại một lần nữa dùng giọng khách sáo, dịu dàng, vốn là không có ý gì gây tổn thương, nhưng dáng vẻ này của bà ta cũng đủ khiến người khác không vui rồi.

Kiều Tân Phàm và Vãn Tình đều không nói gì cả, còn Lai Phượng Nghi cũng không so đo mà chỉ mở miệng nói:

“Chị Dương, mau pha trà cho cậu chủ và cô chủ.”

Chị Dương nghe xong thì vội vàng làm theo, còn Lai Phượng Nghi đã đi lên lầu. Vãn Tình chú ý vẻ mặt Kiều Tân Phàm dần dần biểu lộ cảm xúc.

“Anh đưa em đi xem phòng của anh.”

Giọng Kiều Tân Phàm vẫn rất dịu dàng, nhưng có thể nhìn ra sự tức giận nhưng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh. Vãn Tình nắm chặt tay anh, lắc đầu nói:

“Gặp bà nội xong rồi đi, chúng ta chờ ở đây đi.”

Nói xong, cô liền kéo anh ngồi xuống sô-pha, đồng thời thuận miệng gọi chị Dương đang bước đi:

“Phiền chị cho chúng tôi hai ly trà nhạt thôi ạ, không cần quá đậm.”

Chị Dương bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Vãn Tình lễ phép mỉm cười yêu cầu, trong mắt chị ta hiện lên sự kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính gật đầu rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.