Một người đàn ông như thế, Mạc Lăng Thiên so với anh ta chỉ bằng một nửa. Nếu so về độ đẹp
trai thì người đàn ông trước mắt này đây mang đến cảm giác tự nhiên mà
sạch sẽ, giống như một vị hoàng tử bước đến sau cơn mưa vậy.
Không chỉ có mái tóc gọn gàng của anh ta, mà cả không khí bao quanh anh ta dường như đều có cảm giác sạch sẽ.
Một người đàn ông như thế, hai chữ xuất sắc thôi cũng không đủ để mô tả anh ta.
Trên người anh ta, ngoài cảm giác sạch sẽ ra còn khiến người ta cảm thấy anh ta quả là rất xuất sắc.
“A, Đây không phải thiếu gia nhà họ kiều sao? Hân hạnh được gặp!”
Lại là tên đàn ông vừa mới chất vấn Vãn Tình lên tiếng xác nhận thân phận
của người đàn ông này. Trong mắt anh ta có sự kinh ngạc và cung kính rõ
ràng.
Nhưng người đàn ông này chỉ hơi gật đầu, ánh mắt lại nhìn Vạn Tình.
Anh ta không nói gì cả, nhưng lại khiến cho Vãn Tình tin rằng anh ta thật
sự tin lời cô nói. Tuy rằng trong đầu cô rất hỗn độn, nhưng theo như
những gì anh ta bộc lộ qua ánh mắt thì Vãn Tình hiểu được rằng anh ta
tin cô là có căn cứ.
Góc đứng của anh ta hoàn toàn đối lập với mấy tên kia, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng từng động tác của Lai Tuyết.
Đây chẳng phải là một sự trùng hợp sao. Thì ra số mệnh cũng không hoàn toàn đẩy cô vào đường cùng.
Ông trời đóng tất cả các cửa lại, nhưng vẫn để cho cô một con đường.
Mặc dù con đường này có thể là một sự trói buộc, không phải là quang minh
và hy vọng, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến tâm tình Vãn Tình thoải mái
hơn một chút.
“Cảm ơn sự tin tưởng của anh!”
Giờ phút này, cô đã hoàn toàn thua với mấy trò của cô tiểu tam kia. Trong mắt người
khác, cô đã khổ sở đến cực hạn, nhưng Vãn Tình vẫn bình tĩnh, chết lặng, còn có chuyện gì tệ hơn chuyện này sao?
Ánh mắt đen láy, sáng ngời của Vãn Tình trầm tĩnh, đối với cuộc hôn nhân này, cuối cùng đã phải đến lúc kết thúc.
Một cái tát này của Mạc Lăng Thiên rất đau, nó đã đốt trụi tôn nghiêm của Vãn Tình, khiến cô trong một giây đó đã chết lòng.
Vãn Tình xoay người chuẩn bị rời khỏi thì lại nghe giọng nói du dương kia vang lên lần thứ hai.
“Hạ Vãn Tình!”
Vãn Tình ngẩn ra, bỗng nhiên cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đứng ở kia, có hơi khó tin khi anh ta biết tên của cô.
Nhưng mà vừa rồi Mạc Lăng Thiên đã dùng sức gào to tên của cô rồi, có lẽ cả chỗ này nếu không biết tên cô thì chắc là bị điếc.
“Có việc gì sao?”
Vãn Tình nhíu mày, cô không hiểu người đàn ông này có ý gì, dù cho tướng mạo anh ta rất xuất chúng.
“Điện thoại di động của cô để quên ở chỗ của tôi, phiền cô đến lấy đi!”
Người đàn ông này mỉm cười, giống như có làn gió mát thổi xẹt qua. Vãn Tình chưa kịp hỏi gì thì anh ta đã định xoay người bỏ đi.
Vãn Tình sửng sốt, những người đàn ông đứng bên kia cũng vậy, ánh mắt họ đăm chiêu nhìn Vãn Tình.
Nếu nói vừa rồi thiếu gia họ Kiều nói giúp Vãn Tình còn khiến bọn họ cảm thấy có lẽ Hạ Vãn Tình bị oan.
Nhưng bây giờ thì họ lại hoài nghi mối quan hệ giữa Hạ Vãn Tình và Kiều thiếu gia không hề đơn giản.
Nếu không thì vì sao điện thoại của một cô gái lại ở trong tay một người đàn ông chứ?