Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 9: Chương 9: Ly hôn (phần 9 )




Cầu thang không quá cao, nhưng khi Lai Tuyết lăn xuống, âm thanh cơ thể va chạm với nền nhà khiến cho Vãn Tình sửng sốt, cô còn chưa kịp quay lại thì đã bị một cái tát.

“Hạ Vãn Tình, người phụ nữ độc ác này!”

Giọng Mạc Lăng Thiên nóng như lửa, cái tát trên mặt Vãn Tình vừa nóng vừa đau. Anh ta lảo đảo cầm tay vịn cầu thang, thân hình cao lớn vội vàng chạy xuống.

Sắc mặt Lai Tuyết tái nhợt, thậm chí có thể nhìn thấy máu chảy ra từ hai chân của cô ta.

Lòng Vãn Tình lạnh đi, trong mắt cũng hơi sợ hãi. Vừa rồi cô không hề dùng sức, nếu cô ta muốn đứng vững thì chỉ cần vịn lấy tay nắm cầu thang mà thôi, vậy mà cô ta lại ngã xuống như thế.

Khi Lai Tuyết ôm chặt bụng, hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt đi, dáng vẻ cô ta khổ sở, đáng thương nhìn cô, lần đầu tiên Vãn Tình cô cảm giác được phụ nữ thật là đáng sợ!

“Hạ Vãn Tình, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với Lai Tuyết thì tôi sẽ không tha cho cô!”

Ánh mắt hung ác của Mạc Lăng Thiên cũng đủ giết người, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Trong lòng Vãn Tình cảm thấy cô đơn, đối với ánh mắt này, cô muốn giải thích theo bản năng.

“Tôi thật sự không ngờ cô ta sẽ ngã xuống, là cô ta cố ý! Căn bản tôi không hề dung lực!”

Vãn Tình nóng lòng muốn giải thích, nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt nghi ngờ của Mạc Lăng Thiên, cùng với bóng dáng cao lớn vội vàng bỏ đi của anh ta.

Khi Lai Tuyết được Mạc Lăng Thiên ôm rời khỏi đó, Vãn Tình có thể nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ nằm trong lòng anh ta đang nhìn mình, cô ta tươi cười chiến thắng.

Rõ ràng là quỷ kế của cô ta, nhưng ai sẽ tin tưởng cô đây? Theo góc độ của Mạc Lăng Thiên, là cô đã hung hăng đẩy Lai Tuyết, không phải sao?

“Cô Hạ, làm như vậy rất không tốt nha!”

Mấy người đàn ông vừa mới kêu réo Mạc Lăng Thiên ban nãy lên tiếng, ánh mắt của tên cầm đầu nhìn cô có vẻ hèn mọn, Vãn Tình chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn rồi. Thế giới này sao lại điên đảo hết thế này!

“Mặc kệ các người có tin hay không, chính là cô ta tự lăn xuốn!”

Vãn Tình không biết ai sẽ nghe lời cô nói, còn có tác dụng gì sao.

Cô cảm thấy đáng thương và mệt mỏi, như thể gặp phải sự hủy diệt kinh khủng nhất trong cuộc đời.

Lai Tuyết chính là ác mộng trong đời cô.

Cô muốn khóc, nhưng lại quật cường không thể khóc, lại càng không muốn khóc trước mặt những kẻ không tin tưởng mình.

“Tôi tin!”

Một giọng nói vang lên từ trên lầu hai, âm thanh không qua lớn, nhưng lại đủ để cho Vãn Tình và mấy tên đàn ông kia nghe thấy, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía đó.

Vãn Tình sửng sốt.

Người đàn ông kia mặc trang phục thoải mái màu trắng, trông có vẻ như là một người tinh anh, hiển nhiên là anh ta đến nơi này giải trí.

Nhưng mà mặc dù cũng là quần áo trắng muốt, nhưng khoác trên người anh ta lại mang một vẻ thoát tục, tuyệt đối không phải người đàn ông nào cũng có thể sánh bằng.

Dáng người anh ta cao lớn, bàn tay đút trong túi quần, ánh mắt trong như mặt hồ, bình tĩnh không một chút gợn sóng, toát ra một khí chất lạnh lùng.

Làn da anh ta trắng nõn, mũi cao thẳng tắp, lông mày hiên ngang, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, bờ môi khép hờ, khiến người ta hoài nghi người vừa nói chuyện không phải là anh ta.

Dáng vẻ an tĩnh của anh ta giống như quý tộc thời trung cổ, tao nhã, trầm tĩnh, đẹp trai nhưng không tầm thường mà tao nhã, đứng đắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.