Khi Vãn Tình nói ra
những lời này thì đã có bao nhiêu oán hận với cuộc hôn nhân này. Thử hỏi một cuộc hôn nhân như thế này thì cô tiếp tục giữ gìn có ích lợi gì?
“Hạ Vãn Tình, chỉ bằng thân phận con gái thị trưởng của cô cũng đã có nhiều nhà giàu có muốn kết thân, vì sao phải trói buộc tôi?”
Giọng nói châm biếm lạnh lẽo phía sau lưng cô thật quá quen thuộc, không phải là Mạc Lăng Thiên thì còn ai vào đây nữa?
Vãn Tình cảm thấy cả người đều lạnh toát, nhất là trái tim cô càng lạnh.
Vốn là cô rất khổ sở, nhưng giờ phút này thì hoàn toàn không còn chút nào
nữa, chỉ có phẫn nộ, chỉ còn kinh bỉ, chua xót không nói nên lời. Ha hả, nội tâm Vãn Tình cười nhạo chính mình, cô ngoái đầu lạnh lùng nhìn lại
Mạc Lăng Thiên:
“Nếu muốn ly hôn, thì hãy chia đôi tài sản đi rồi hẵng tính.”
Vãn Tình vừa nói thế, vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết đều hơi biến
đổi.Tuy rằng ba năm qua Vãn Tình cũng giúp đỡ không ít, nhưng người trả
giá nhiều nhất vẫn là Mạc Lăng Thiên. Nếu không có anh ta vất vả dốc sức làm việc thì làm sao có thể có được sự nghiệp hưng thịnh như hôm nay.
“Thế nào, luyến tiếc sao? Nếu luyến tiếc thì không ly hôn, shai năm sau rồi
hẵng tính cũng không muộn, đứa bé sẽ phải chịu thiệt rồi.”
Lời
nói của Vãn Tình không có ý tốt, trong suy nghĩ của cô, cô cũng không
ngờ rằng bản thân sẽ có thể nói những lời ác độc như thế.
“Cô ~”
Mạc Lăng Thiên nheo mắt nhìn Vãn Tình, không nói lời nào cả, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt lạnh như băng.
“Đây là tình yêu mà cô dành cho Lăng Thiên sao? Không chịu thả tự do cho anh ấy, không chịu hy sinh vì anh ấy?”
Giọng nói ngọt ngào, thanh thúy của Lai Tuyết đầy trào phúng, như thể bề trên khinh bỉ kẻ dưới vậy.
Ha hả, khinh bỉ, không phải rất đáng buồn cười sao?
Khinh bỉ!
Lai Tuyết thì có tư cách gì để khinh bỉ cô? Cô ta nghĩ cô là phụ nữ thời
xưa sao? Có thể cam tâm tình nguyện bỏ đi để người đàn ông âu yếm người
phụ nữ khác?
“Cô vĩ đại, cô rất vĩ đại. Vì thế hãy thành toàn cho chúng tôi, cả đời này cũng đừng quay trở về, đừng xuất hiện trước mặt
chúng tôi.”
Vãn Tình cảm thấy nếu cô tiếp tục nói chuyện với Lai
Tuyết thì thế nào thần kinh cũng bị tê liệt mất, đây là cuộc nói chuyện
giữa những người bình thường sao chứ?
“Việc gì cô cứ phải lừa
mình dối người? Lăng Thiên không yêu cô, suốt ba năm đều không hề yêu
thương cô, không phải bởi vì tôi đâu.”
Mà là bởi vì cô không đáng để anh ấy yêu, cô không hấp dẫn được anh ấy.
Ý tứ trong mắt Lai Tuyết chính là như vậy. Vãn Tình tức giận run rẩy, thật muốn cho cô ta một bạt tai.
“Tuyết Nhi, đủ rồi.”
Mạc Lăng Thiên gọi cô ta một tiếng Tuyết Nhi thân mật như thế. Trong suốt
ba năm, đây là lần đầu tiên Vãn Tình cảm nhận được anh ta vì bảo vệ cô
mà ngăn cản người khác, nhưng thật ra đây là sự bảo vệ tàn nhẫn nhất. Cô nên cảm kích ‘lòng tốt’ của Mạc Lăng Thiên chăng?
Nếu có thể, Vãn Tình thật muốn một dao giết chết đôi cẩu nam nữ này.
Vãn Tình phát run, cô xót xa cho chính mình.
“Anh Mạc, có nhiều người đẹp nhỉ?”
Xa xa trên lầu hai có người lên tiếng chế nhạo, là ba bốn người đàn ông
trông có vẻ như mấy công tử giàu có. Mạc Lăng Thiên nghe thấy tiếng gọi, quay đầu phất tay với họ.
“Hạ Vãn Tình, nếu cô muốn bàn bạc về
việc ly hôn thì có thể trực tiếp liên hệ với luật sư của tôi, làm xong
thủ tục thì đem đến cho tôi ký tên. Cái gì cô muốn thì cứ lấy.”
Mạc Lăng Thiên dời ánh mắt, đã không còn lạnh lùng, nhưng lại trở nên xa lạ.
“Những thứ thuộc về tôi nhiều lắm, anh cho không nổi đâu.”
Vãn Tình đuổi theo từng bước, cô không định thỏa hiệp mà đi tìm luật sư.
“Hạ Vãn Tình, cô đừng tưởng rằng bản thân là con gái thị trưởng thì có quyền gây sự, Lăng Thiên không nợ gì cô cả ~”
Sau lưng, Lai Tuyết vội vàng chạy theo, trên mặt cô ta đánh một lớp phấn
dày, thậm chí Vãn Tình còn ngửi thấy được mùi nước hoa trên người cô ta, thật ghê tởm.
“Đây là việc giữa tôi và Mạc Lăng Thiên, cô chẳng liên quan gì cả ~”
Cô đưa tay đẩy cô ta một cái, không hề dùng nhiều lực, chỉ đơn thuần là
đẩy nhẹ, nhưng Lai Tuyết kêu lên ‘A’ một tiếng, rồi lăn xuống cầu thang.