Cô trải nghiệm một cuộc hôn nhân bất hạnh. Khi Vãn Tình nhìn thấy Lai Tuyết xuất hiện, nhất thời cả người cô cứng đờ.
“Vãn Tình!”
Vãn Tình cố sức chạy thật nhanh, không muốn để cô ta nhìn thấy cô bối rối.
Nhưng Lai Tuyết cũng chạy rất nhanh, giày cao gót nện trên mặt đường, càng ngày càng gần đến cô.
“Vãn Tình, tối hôm qua chỉ là một sự trùng hợp mà thôi!”
Gi ọng của Lai Tuyết êm tai khiến người ta xúc động, nhưng cô ta già mồm
cãi láo càng khiến cho Vãn Tình tức giận, cả người như muốn bùng nổ.
“Cô Lai Tuyết này, mặc kệ có phải là trùng hợp hay không, không cần giải thích nữa, chúng ta không quen biết nhau.”
Vãn Tình gần như nghiến răng nghiến lợi, hai mắt cô trừng lớn, thậm chí còn mở to hơn đôi mắt tỏ ra ngây thơ của Lai Tuyết.
Cô từng xem cô ta là bạn tốt, từng cảm kích cô ta đẩy Mạc Lăng Thiên đến
bên cạnh cô, từng nghĩ rằng sẽ xem cô ta là chị dâu. Thật không ngờ, ba
năm trước cô ta lặng lẽ bỏ đi, là vì người cô ta yêu chính là Mạc Lăng
Thiên.
Cuối cùng cô ta lại trở thành tình địch của Hạ Vãn Tình cô, cũng chính là nguyên nhân mà Mạc Lăng Thiên hận cô suốt ba năm qua.
Đây chẳng phải là chuyện hài hước nhất sao?
Cô ta dịu dàng, mềm mỏng, mỗi hành động đều đầy nữ tính, lúc im lặng thì
có thói quen vuốt vuốt lọn tóc, dáng vẻ kia thật quá giống Lâm Đại Ngọc
thời hiện đại.
Khi đó, Vãn Tình thật rất ngưỡng mộ sự nữ tính này của Lai Tuyết.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy thói quen vuốt tóc của cô ta thì Vãn Tình chỉ cảm thấy quá ghê tởm.
Mắt nhìn của nam và nữ đúng là không giống nhau. Một cô gái ra vẻ dịu dàng như vậy mới là kiểu mà đàn ông yêu thích.
“Vãn Tình, ba năm trước đây, nếu tôi không bỏ đi, thì liệu Mạc Lăng Thiên có cưới cô không? Nói trắng ra, chẳng phải ba năm vừa rồi chính là tôi
tặng cho cô đó sao? Cô phải hiểu rõ mới phải chứ!”
Cô ta nói cứ như thể mình đương nhiên là vô tội, mắt Vãn Tình gần như đỏ vằn lên.
“Lai Tuyết, ba năm trước đây, khi anh trai tôi thổ lộ với cô, vì sao cô
không nói? Ba năm trước khi tôi sắp kết hôn với Mạc Lăng Thiên, vì sao
cô không nói ra?”
Nếu như không phải ba năm trước Lai Tuyết đẩy Mạc Lăng Thiên đến trước mặt cô, thì sao cô lại có thể có ý với anh ta chứ!
“Vãn Tình, vì Lăng Thiên có thể có cơ hội rất tốt để phát triển, tôi hy sinh một chút có đáng gì đâu?”
Lai Tuyết ra vẻ mình rất vĩ đại, câu cô ta vừa nói ta gần như khiến Vãn Tình tức đến hộc máu.
Thì ra là thế sao?
Chẳng qua là cô đã bị người bạn tốt nhất và người đàn ông của cô lợi dụng rồi.
Sự thật chính là như vậy, không phải đau lòng, mà hính là bản thân hiểu rõ, không phải đau, mà là giận.
Cô không biết phải dung từ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này, chính là nhìn Lai Tuyết thì cơn giận lập tức bộc phát.
“Bây giờ cô muốn giành người đàn ông công thành danh toại này trở về sao?”
Vãn Tình nhăn nhó cười tự giễu, cô hận đến cắn răng, mắng người phụ nữ trước mặt này thế nào cũng đều vô hiệu.
“Làm sao bây giờ nhỉ, người anh ấy yêu chính là tôi nha!”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt yếu ớt động lòng người kia của Lai Tuyết, dáng vẻ
vô cùng vô tội của cô ta thật khiến cô muốn tặng cho cô ta một cái tát.
Nhưng cô không thể xuống tay, Vãn Tình cắn răng nói:
“Cô cứ như vậy mà muốn quay lại sao, tôi không cho phép.”
Vốn là cô đang chuẩn bị ly hôn rồi, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng này của Lai Tuyết, cô lại không muốn ly hôn nữa.