Vãn Tình đụng phải hai người phụ nữ kia, cô còn chưa kịp nhìn rõ mặt thì đã nghe thấy họ lẩm bẩm.
“May mà bà cô kia chạy nhanh, không nhìn thấy tôi phải không?”
Cô gái mặc bộ lễ phục xanh lam kinh hoang nói năng không rõ ràng.
“Chắc là không thấy đâu, chúng ta trốn nhanh như vậy mà.”
Giọng cô gái áo vàng kia cũng hơi run run, nhưng cũng không đến mức kinh hoảng như cô kia.
“Bà cô đó quả là đáng ghét. Tôi nhất định phải tính sổ với họ Kiều kia, sẽ không để cô ta yên đâu.”
“Đúng vậy, chẳng phải chỉ nói vài câu thôi sao? Xem cô ta hùng hổ như thế,
lại còn làm ầm ỹ như vậy vì cái cô chị dâu gì gì đó, con nhà giàu gì mà
chẳng có giáo dục.”
“Xì, giáo dục gì chứ? Tám phần là đụng làm
chỗ đau của nhà họ Kiều rồi, chẳng phải là con gái riêng của Thị trưởng
đó sao? Mất mặt quá rồi còn gì.”
“Có phải là cô làm cô ta mất mặt đâu, ai bảo nhà họ Kiều bọn họ cưới về một cái cô từng ly hôn chứ. Còn
huênh hoang, làm như bảo bối gì không bằng.”
“Bà kia thì vừa xấu vừa nhạt nhẽo, nhìn thấy là chán ngán rồi, thật không hiểu nổi, người nhà họ Kiều bị mù hết rồi hay sao ấy.”
“Mù gì chứ, chính là nhắm vào thân phận con gái Thị trưởng thôi, một đôi hư hỏng, lại còn xem như bảo bối ~”
Vãn Tình nhìn khuôn mặt Bảo Vĩnh Hiểu, ngoài khóe môi, mũi thì còn vài chỗ
khác cũng bị bầm tím. Tuy rằng đã mờ lắm rồi nhưng cái trán vẫn còn thấy rõ. Ánh mắt cô trầm xuống, cuối cùng cô cũng hiểu ra vì sao Kiều Minh
Kiều lại tức giận như thế. Cô lạnh lùng nhìn hai cô gái đến giờ mới nhận ra có cô ở đây.
Con gái riêng? Phụ nữ ly hôn? Hư hỏng? Vì chuyện này mà Kiều Minh Kiều mới ra tay với cô ta rồi, còn Kiều Tân Phàm cũng
đã biết nguyên nhân thật sự từ đầu rồi sao? Kiều Minh Kiều khéo léo lảng tránh như vậy vì cho rằng có thể che dấu được chuyện này sao?
Ha, Vãn Tình cười nhạt một tiếng, Bảo Vĩnh Hiểu vừa vặn ngẩng đầu lên, đến
khi nhận ra là Vãn Tình rồi, cô ta hiển nhiên rất kinh ngạc, mặt trở nên trắng bệch.
“Xem ra cuộc hôn nhân của tôi và Tân Phàm khiến không ít người ngứa mắt nhỉ!”
Vãn Tình vừa nói vừa mỉm cười, sắc Bảo Vĩnh Hiểu càng khó coi hơn, nhưng
vẫn cố gắng trấn tĩnh, muốn lạnh lùng bước qua, nhưng Vãn Tình lại nhìn
ra người thứ hai đang trốn kia là ai, bóng dáng cao lớn kia quen thuộc
như vậy, không phải Mạc Lăng Thiên thì còn là ai được nữa.
“Xem
ra người đàn ông từng ly hôn đều là bảo bối nhỉ, dù cho là đã từng có
vợ, nhưng vẫn có phụ nữ vây quanh, lòng người thật đáng sợ.”
Vãn Tình xoay người liếc Bảo Vĩnh Hiểu muốn rách mặt, cô ta tức giận đến trắng bệch cả mặt.
“Cô ~”
Bảo Vĩnh Hiểu nhìn Vãn Tình mà không dám bật lại, mặt tức giận rõ ràng,
nhưng lại không có lý lẽ gì để cãi, nhưng cô gái bên cạnh kia lại to gan nói:
“Đi thôi Hiểu Hiểu, chúng ta so đo với thiên kim họ Hạ làm gì, dân thường không đấu với quan.”
Cô ta nhấn mạnh chữ ‘quan’ hết sức, giọng điệu trào phúng rõ ràng. Bảo Vĩnh Hiểu nghe xong quả nhiên vui vẻ ra mặt.
“Ai chẳng biết tại sao thiên kim của Thị trưởng lại gả vào nhà họ Kiều chứ ~”
Giọng điệu Bảo Vĩnh Hiểu đầy mùi đố kỵ, cô ta dứt lời liền kéo tay cô gái bên cạnh bỏ đi. Vãn Tình cũng không ngăn họ lại, mà cô suy nghĩ về những
lời mà Hạ Vãn Dương nói trong điện thoại, thật sự phải nhận lại máu mủ
sao?
Khi Vãn Tình quay về phòng ăn, sắc mặt cô không được tốt
lắm. Trên bàn, vợ chồng Tịnh Đạo Hoành lại dịu dàng trở lại, bà Vinh
Quyên gắp thức ăn cho cô, Đảng Mẫn nhè nhẹ mỉm cười, thậm chí cả Tịnh Ái cũng nở nụ cười thân thiện.
“Không biết cháu thích ăn gì nên ta tùy ý gọi vài món, cháu đang mang thai không thể để bụng đói được, ăn nhiều vào nhé!”
Bà Vinh Quyên đã không còn vẻ bất mãn vừa rồi nữa, bà vừa nói vừa mỉm
cười. Vãn Tình nghĩ ngợi một lúc, đúng là cô không thể vì tâm tình không vui mà bạc đãi đứa bé trong bụng, cô lập tức chăm chú dùng bữa.
Nhìn thấy Vãn Tình ăn uống ngon lành, sắc mặt bà Vinh Quyên cũng tốt hơn rất nhiều, bà nhìn sang Tịnh Đạo Hoành, lập tức ông quay sang nhìn Vãn
Tình, bất giác bổ sung:
“Tuy rằng hạ Chính Lãng không có bạc đãi cháu, nhưng mà cháu là con của nhà họ Tịnh, không thể để cho người ta xem thường được.”
Vãn Tình ngẩng đầu, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi mình gặp phải. Cô hơi ngẩn
ra khi thấy ánh mắt tuy sắc sảo nhưng cũng rất dịu dàng của Tịnh Đạo
Hoành, một lúc sau cô mới nói:
“Cháu đã hiểu rõ tấm lòng của ông bà, là Vãn Tình không biết phải trái ạ.”
Lời Vãn Tình nói vẫn thoáng chút xa cách, Tịnh Đạo Hoành nhìn cô một cái, nhưng ông không tức giận, chỉ cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Thời gian qua là chúng ta có lỗi với Vãn Tình, để cháu phải chịu uất ức. Thưa cha mẹ, mong cha mẹ có thể khoan dung ạ.”
Đảng Mẫn cười nói thì lại ho vài tiếng, uống ngụm nước rồi nói với Vãn Tình:
“Tuy Tịnh Ái bướng bỉnh, nhưng là đứa trẻ biết lễ nghĩa. Từ nay về sau hai
con là chị em ~ khụ khụ ~ có chuyện gì thì hãy giúp đỡ nhau nhé. Sau này ~ khụ khụ ~ hai con là người thân nhất của nhau rồi.”
Lời Đảng
Mẫn nói như ý bảo rằng thời gian không còn nhiều nữa, nói xong bà ta lại ho vài tiếng. Dường như bà ta đã biết rõ rằng Vãn Tình sẽ đồng ý.
Nếu là vì thân thế này nọ thì chắc chắn Vãn Tình sẽ không kích động đến mức chạy đến nhận người thân. Nhưng nếu vì người mà mẹ cô yêu sâu sắc, vì
Minh Kiều, nhà họ Kiều, nhà họ hạ thì Vãn Tình không thể phản đối việc
nhận máu mủ.
“Tiểu Mẫn, con đi chuyến này sức khỏe làm sao chịu
nổi? Chẳng phải mẹ đã bảo người lo chuyện này để con ở nhà tĩnh dưỡng
rồi sao? Tịnh Vanh thật là chẳng biết chăm sóc vợ mình gì cả.”
Bà Vinh Quyên nhìn ra được Đảng Mẫn rấ thích Vãn Tình. Nếu như là Dương
Hiểu An thì có lẽ cũng sẽ không đối đãi thế này đâu. Thật ra Vãn Tình
cũng có chút may mắn, mẹ cô rút lui đúng lúc, có lẽ cũng vì việc này mà
khiến cha cô cả đời cũng không thể quên, dù tình yêu có sâu đậm đến đâu
thì liệu có thể chiến thắng được sự tôi luyện của thời gian hay không?
“Thưa mẹ, con không sao, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe tôi ạ. Chuyện này là
do con kiên quyết nên Tịnh Vanh mới đồng ý ạ. Anh ấy cứ như thế, quá
ngang ngạnh, rõ ràng trong lòng rất muốn nhận Vãn Tình, nhưng lại sợ
miễn cưỡng con bé, nên tự mình khiến mình lo lắng không yên.”
Quả nhiên Tịnh Ái cũng nói thêm:
“Việc này cháu có thể làm chứng, không phải là cha cháu không thương mẹ, là
do mẹ cháu quá kiên quyết. Cha cháu tốt với mẹ như vậy, bà nội hiểu lầm
cha rồi ạ.”
Tịnh Ái đứng giữa giảng hòa, bà Vinh Quyên cũng không so đo nữa, còn Vãn Tình chỉ ngồi chăm chú ăn cơm. Không cần biết cô có
phải là cháu nhà họ Tịnh hay không, cô chỉ muốn lấy lại tự tôn của mình
mà thôi.