Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 238: Chương 238: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 11)




Vãn Tình nhìn dáng vẻ khéo léo ăn nói của Tịnh Ái nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của ông Tịnh Đạo Hoành và bà Vinh Quyên. Cả bàn cơm tràn ngập không khí hòa thuận vui vẻ, Vãn Tình thì càng chuyên chú ăn cơm.

“Vãn Tình ~ khụ ~ hôm nay tôi đến đây quá gấp gáp, đợi nghỉ ngơi vài gày sẽ chuẩn bị quà đến thăm nhà họ Hạ và nhà họ Kiều.”

Lời Đảng Mẫn nói dường như đã thật lòng nhận Vãn Tình làm con gái rồi. Giọng bà thành khẩn không có chút giả tạo nào, thật sự khiến cô cảm thấy những điều bà ấy làm rất chu đáo, như thể biết rõ suy nghĩ của cô vậy.

Vãn Tình cũng không nói gì nhiều như ngầm chấp nhận. Đồng thời bà Vinh Quyên cũng nói thêm:

“Khi về nhà bà nội sẽ cho người dọn dẹp căn phòng bên cạnh phòng của Tiểu Ái, sau này Vãn Tình lại có thêm một gia đình nữa, lúc nào cháu cũng có thể về.”

Bà Vinh Quyên biết rõ Vãn Tình đã chấp nhận, vẻ mặt bà trở nên rạng rỡ hơn, Tịnh Đạo Hoành cũng gật đầu nói:

“Có lý đấy!”

Vãn Tình cũng không nhiều lời, để tùy ý họ sắp xếp. Bữa cơm này cũng xem như là song yên gió lặng, bà Tịnh hoàn toàn không có ý xem nhẹ, Vãn Tình cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng Tịnh Ái lại rất trầm mặc không nói gì.

“Vãn Tình đang mang thai, lát nữa để Tiểu Lộ lái xe đưa cháu về nhé.”

Khi bữa cơm sắp kết thúc, Đảng Mẫn đã sắp xếp ổn thỏa, Vãn Tình cũng không từ chối mà tùy theo ý của bà. Nếu đã phải nhận thì cũng nên nghiêm túc một chút.

Nhưng không ngờ Tịnh Ái đột nhiên buông đũa nói:

“Mẹ, hay là để con đưa về. Lát nữa vừa vặn con cũng phải đến tiệm thuốc cắt vài thang thuốc ho.”

Tịnh Ái vừa dứt lời, Vãn Tình hơi ngẩn ra, đối diện với ánh mắt sáng ngờ của cô ta, cô cũng không từ chối. Đồng thời, ông Tịnh Đạo Hoành và bà Vinh Quyên cũng yên tâm nói:

“Vừa có thêm một người chị, cũng nên kết thân với nhau.”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt giảo hoạt của Tịnh Ái, cô cũng mỉm cười nói:

“Vậy phiền Tịnh ~ Tiểu Ái rồi!”

Cô suýt buột miệng gọi một tiếng ‘cô Tịnh’. Đối với việc Tịnh Ái là em gái mình, cô thật sự rất khó để tiếp nhận. Nhưng nếu như số mệnh nhất định khiến cô và Tịnh Ái dây dưa với nhau, vậy thì Vãn Tình cũng chỉ có thể giống như ban đầu, không thể để thua cô ta được.

“Đi thôi!”

Vãn Tình nhìn Tịnh Ái nghiêm túc dẫn đường cho cô, cô vẫn cứ thong thả đứng dậy. Tịnh Ái hơi kinh ngạc nhưng cũng không thúc giục cô, mà khi liếc mắt qua bụng của Vãn Tình, ánh mắt cô ta hơi sầm lại. Vãn Tình biết Tịnh Ái sẽ không từ bỏ Kiều Tân Phàm, mà sự bình tĩnh này của cô ta hiển nhiên sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhất là cô vẫn còn nhớ rất rõ những chuyện ở hôn lễ hôm ấy. Vãn Tình vừa suy nghĩ vừa nhìn cảnh giác nhìn Tịnh Ái.

Tịnh Ái dường như có thể hiểu được Vãn Tình đang nghĩ gì trong lòng, cô ta quay lại còn cô, vẻ mặt nghiêm túc hơn.

“Trước đây tôi chưa hề tin vào số mệnh, bây gờ thật sự đã hơi tin rồi. toi nghĩ có thể đây chính là số phận. Mẹ tôi có đươc cha, còn cô lại gặp được Kiều. Tôi luôn cho rằng hôn nhân thì phải dựa vào yếu tố quan trọng nhất là tình yêu, tôi không biết rằng hôn nhân là một việc tất yếu, lòng người thật sự rất khó đoán. Cha và Kiều khiến tôi lần đầu tiên biết được thế nào là trách nhiệm và đạo nghĩa.”

Tịnh Ái nói xong, cô ta mỉm cười tươi sáng. Vãn Tình nghe hiểu được ý của cô ta, cô ta thừa nhận Tịnh Vanh không đủ yêu Đảng Mẫn, đồng thời cũng hạ thấp tình cảm mà Kiều dành cho cô. Từ đầu đến cuối cô ta đều không tin Kiều Tân Phàm thật lòng với Vãn Tình.

Cô ta cố chấp quả quyết như thế, những người không có được tình yêu thì cứ phải khăng khăng một mực như thế, chẳng lẽ cứ phải tổn thương thì mới chịu từ bỏ sao?

“Có đôi khi đạo nghĩa và trách nhiệm cũng là một cách yêu thương. Hai người thiên trường địa cửu mới là chiến thắng. Mẹ tôi, tình yêu vĩ đại của bà thật sự có hơi khờ dại.”

Vãn Tình cũng không muốn đánh giá gì mẹ mình, không bàn đến quan niệm thời đại gì, nhưng cuộc hôn nhân tự mình hẹn thề của cha mẹ cô vào thời đại đó cũng xem như là một sự mạo hiểm. Dương Hiểu An yêu Tịnh Vanh là không hề có bất cứ ý niệm ích kỷ nào, còn Tịnh Ái thì sao?

Thời đại này đã không còn kiểu tự nguyện hy sinh vì tình yêu nữa, không có ai muốn tự tay dâng người mình yêu cho người khác. Vãn Tình hiểu rằng tình cảm của cô đối với Kiều Tân Phàm là do hoàn cảnh mà có, cũng là sự ấm áp mà bỗng dung cô có được nên không muốn xa rời. Có lẽ không phải là nhất kiến chung trình, càng không phải là mố tình đầu, lại cũng không phải là kiểu tình yêu thề non hẹn biển.

Đối diện với đôi mắt thoáng ảm đạm và khó chịu của Tịnh Ái, Vãn Tình thản nhiên mỉm cười.

“Thế nhưng chuyện đời như ván cờ vậy, chưa đến nước cuối cùng thì chẳng ai biết được người nào mới là kẻ thua cuộc. Nếu như ban đầu mẹ cô không xảy ra chuyện, có lẽ là mẹ tôi đã sớm thua rồi.”

Tịnh Ái dứt lời liền bước đi thật nhanh rồi dừng lại trước cửa, bãi đỗ xe ngoài trời cách đó không xa, bên ngoài không biết từ bao giờ đã mưa lất phất.

“Quá mức cố chấp sẽ chỉ khiến bản thân thua càng thảm hại hơn. Kịp thời từ bỏ mới có thể khiến mình an toàn quay trở lại, giống như mẹ tôi vậy.”

Vãn Tình quyết nói cho xong với Tịnh Ái, nhưng khi thấy trời mưa, cô không khỏi dừng bước nhìn hoang qua đồng hồ, sắp đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

“Cô có xem Võ lâm ngoại truyện chưa? Nếu như cô cam tâm làm một Bạch Phi Phi thì cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.”

Tịnh Ái nói xong thì lại bước đi. Vãn Tình nghe thấy lời nói chế nhạo của cô ta, cô cũng lập tức đáp lại:

“Nếu như làm một kẻ dùng hết thủ đoạn vì yêu điên cuồng thì tôi nghĩ người mà cô ta yêu cũng sẽ bị thương tích đầy mình.”

Tịnh Ái bỗng xoay lại mỉm cười hồn nhiên, nói:

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, có người thích ~ Mưa này cũng rơi đúng lúc quá!”

Tịnh Ái lại xoay đi, Vãn Tình nhìn thấy ánh mắt chợt lóe qua của cô ta mang đầy tự tin và điên cuồng. Cô thừa nhận cô không làm được đến thế, cô cũng không muốn tranh chấp với cô ta nữa. Cũng vào lúc này, có người đứng bên cạnh cô nói:

“Thưa cô, hoan nghênh cô đã đến, đây là dù chúng tôi đặc biệt tặng để khách ra xe. Mời cô đi ạ!”

Vãn Tình hơi sửng sốt, thoáng kinh ngạc nhìn người phục vụ trẻ tuổi kia cung kính che dù cho cô. Cô hơi ngượng ngùng, nhà hàng này phục vụ cũng quá là chu đáo rồi.

“Không còn sớm nữa, mau có cây dù này, cảm ơn nhé!”

Tịnh Ái vươn tay đón lấy dù che cho hai người.

Vãn Tình còn chưa kịp cảm ơn cậu phục vụ kia thì Tịnh Ái đã khoác tay cô thân thiết như hai chị xem cùng nhau ra xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.