Vãn Tình nhìn nụ cười tươi rói kia của Tịnh Ái, suy nghĩ về lời cô ta vừa nói, cô lại muốn mở miệng bổ sung, nhưng cuồi cùng lại lựa chọn im lặng. Nếu như cô ta tiếp tục làm những việc khiến dư luận xôn xao thì cô cung sẽ không để yên
đâu.
“Tình yêu là một loại chấp nhất lâu dài, cô cũng từng kết hôn, cô thật sự có thể dễ dàng quên đi người đàn ông đó sao/”
Trên xe, Tịnh Ái hứng thú hỏi, ánh mắt cô ta lộ rõ sự nghi ngờ.
Vãn Tình không ngờ Tịnh Ái lại nhắc đến Mạc Lăng Thiên, cô quan sát đôi mắt như thể nhìn thấu lòng cô kia, cô tỏ ra thản nhiên, nghiêm túc nói với
Tịnh Ái:
“Có một loại tình yêu, kết quả chỉ là tuyệt vọng và tan vỡ, càng chấp nhất thì càng đau khổ.”
Lời này là cô tự nói với mình, cũng là muốn nói cho Tịnh Ái nghe. Thế nhưng cô ta lại lắc đầu đáp:
“Vậy thì người nào yêu sâu sắc cũng đều sẽ khiến cô động lòng, giả sử anh ta thay lòng đổi dạ thì cô phải làm sao?”
Dường như Tịnh Ái đã có thể nhìn thấu vấn đề này, lòng Vãn Tình cũng hơi run
rẩy, chuyện tương tự đúng là đã xảy ra với Tịnh Ái và Kiều Tân Phàm.
“Nhảm nhí!”
Trước sự ánh mắt cố chấp của Tịnh Ái, Vãn Tình chỉ đơn giản, dứt khoát thốt ra câu nói khiến Tịnh Ái trở nên buồn bực.
Trên xe, hai người không nói gì nữa, khi Tịnh Ái đưa Vãn Tình về đến cửa Cục kiểm toán thì vừa vặn có một đồng nghiệp đi ngang qua chuẩn bị lên lầu. Vãn Tình nhìn Tịnh Ái che dù mở cửa xe cho mình, cô không hề có cảm
giác vui vẻ khi được cô ta chăm sóc, chỉ đơn giản để tùy ý cô ta kéo tay cô đến cổng khiến các đồng nghiệp đứng gần đó đều tò mò.
“Tôi nghĩ ngày mai ông bà nội sẽ chính thức đến đón cô vào nhà họ Tịnh đấy.”
“Cô giữ lấy cái dù này đi, là người ta tặng cô mà.”
Vãn Tình nhìn Tịnh Ái nhét dù vào tay mình, sau đó cứ thế chạy ra xe mặc
cho ngoài trời còn đang mưa, tự mình vào trong xe rồi nhẹ nhàng khởi
động xe chạy ra khỏi Cục kiểm toán.
“Chị Hạ, cô và cô Tịnh đó có quan hệ gì vậy, tình cảm có vẻ rất tốt.”
Tiểu Quách vừa phân phát tài liệu cũng không quên nhiều chuyện hỏi một câu.
Vãn Tình chỉ nhìn không nói gì nên càng khiến người ta thêm nghi ngờ.
“Cô Tịnh và Khoa trưởng Hạ giống như chị em vậy, hai người thật sự là chị em sao?”
Vãn Tình ra ngoài rót nước thì một đồng nghiệp rốt cuộc cũng quá tò mò nên
phải hỏi. Hiển nhiên vừa rồi cảnh tượng Tịnh Ái đưa cô về đã bị người ta thổi phồng lên.
Vãn Tình chỉ cười nhạt không nói gì cả, đây cũng chỉ là cách thầm thừa nhận tốt nhất. Sau đó, cả Cục kiểm toán bắt đầu
sôi nổi hẳn lên, Vãn Tình có cảm giác như cả buổi chiều có rất nhiều
người vô duyên vô cớ chạy đến văn phòng cô, ai ai cũng mỉm cười rất
tươi, nhưng cô cũng không thèm truy cứu.
Cô cũng không muốn mượn
danh nhà họ Tịnh để kẻ khác nịnh hót mình. Thế nhưng cũng không thể vì
thân thế của mình mà khiến nhà họ Kiều gặp rắc rối được. Nghĩ đến Minh
Kiều vì cô mà đánh nhau, Vãn Tình đành phải quyết định như thế.
Một số điện thoại lạ cứ liên tục gọi đến, Vãn Tình cho rằng là tổng đài
quảng cáo nên ban đầu không muốn nghe, nhưng khi bên kia sắp gác máy thì cô lại bắt máy.
“A lô ~ Tôi nghe.”
Bên kia đầu dây vang
lên giọng khàn khàn như thể đã mấy ngày chưa uống nước của một người đàn ông trung niên, giọng ông ta khô khốc khiến Vãn Tình suýt nữa thì không nhận ra được là ai. Nhưng đột nhiên từ giọng nói đó cô lại đoán ra được thân phận của người này, trong lòng vừa căng thẳng vừa gọi một tiếng
cha.
Đúng vậy, Vãn Tình đã gọi ông ấy như thế, thật sự cô đã nhận người cha này rồi, bởi vì ông ấy là người mà mẹ cô yêu sâu sắc, cũng
chính là người đã cho cô sinh mệnh này, càng là người thật lòng yêu
thương cô.
“Là cha sao.”
Vãn Tình lễ phép nói. Bên kia, Tịnh Vanh cũng cười thản nhiên nhưng vẫn hơi yếu ớt.
“Cha rất vui khi con đã chấp nhận ta.”
Dường như Tịnh Vanh đã dùng hết sức lực chỉ để nói câu này với cô thôi. Vãn Tình nhất thời không nói gì thì lại nghe ông nói:
“Ta phải gác máy rồi, có nhiệm vụ.”
Ông gác máy rất nhanh, Vãn Tình cũng hơi thất thần, một cảm giác ấm áp xa
lạ lan tràn trong lòng cô. Cũng cùng là cha, nhưng vài lời ngắn ngủi của Tịnh Vanh lại khiến Vãn Tình cảm nhận được cảm giác mà hơn hai mươi năm qua Hạ Chính Lãng không thể cho cô, đây chính là tình ruột thịt sao?
Vãn Tình cắn nhẹ môi, cô muốn khóc nhưng lại bật cười, cô nên quay về nhà
họ Tịnh dù cho không phải vì Đảng Mẫn, Tịnh Ái hay vợ chồng Tịnh Đạo
Hoành.
Kiều Tân Phàm đến sớm hơn bình thường, Vãn Tình còn chưa
tan ca thì anh đã đến đón cô khiến các đồng nghiệp đều ghen tị. Dường
như tất cả mọi sóng gió liên quan đến Mạc Lăng Thiên trước đây đều đã
tan biến như cầu vồng sau mưa rồi, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng
mộ.
“Sao lại đến sớm vậy, chẳng phải anh bận sao?”
Vãn
Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm cầm dù, rồi lại nhìn cây dù trong tay mình
thì không khỏi mỉm cười, gấp dù của mình lại, để tùy ý Kiều Tân Phàm kéo cô vào trong lòng anh. Nhưng cô lại nghĩ về những lời Tịnh Ái nói về
nhân vật Chu Thất Thất và Bạch Phi Phi, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn
Kiều Tân Phàm. Còn anh vừa ôm cô trong lòng, chầm chậm dìu cô ra xe, vừa trả lời câu hỏi vừa rồi của cô:
“Bà nội bảo cha làm thêm giờ, bây giờ em là quan trọng nhất đấy.”
Kiều Tân Phàm trêu chọc cô, anh cẩn thận đưa cô vào xe rồi nhìn cô đầy thân thiết.
“Người nhà họ Tịnh đã đến tìm em rồi sao?”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, cô cũng thật tình đáp:
“Là mẹ của Tịnh Ái đột nhiên đến nói rằng muốn nói với em vài chuyện, và còn ~”
Nói đến đây, Vãn Tình hơi ngừng lại, cau mày nhìn Kiều Tân Phàm:
“Minh Kiều là vì em nên mới đánh nhau với cô gái kia, anh đừng giấu em.”
Kiều Tân Phàm thoáng kinh ngạc đón nhận ánh mắt của Vãn Tình, anh không thể
phủ quyết nữa, mà chỉ thản nhiên mỉm cười, rồi chân thành nói:
“Đây là ý của Minh Kiều, hoàn toàn không phải là anh muốn giấu em. Con bé rất thích cô chị dâu này mà.”
Vãn Tình nghe anh nói, cô rất cảm kích Kiều Minh Kiều. Tuy rằng ban đầu bữa tiệc đính hôn là do cô ấy phá hỏng, nhưng sau đó Kiều Minh Kiều lại
giúp cô hết lần này đến lần khác, cô em chồng này thật sự là không còn
gì để chê nữa.
“Phải rồi, sao anh biết người nhà họ Tịnh đến tìm em? Họ đã nói với anh sao?”
Vãn Tình suy nghĩ về Kiều Minh Kiều xong, cô ngẩng đầu hỏi Kiều Tân Phàm. Anh chỉ thản nhiên cười nói:
“Ban trưa trợ lý Ngô đến nhà hàng đó ăn cơm tình cờ nhìn thấy.”
Vãn Tình không khỏi nhớ đến bóng thấp thoáng của Mạc Lăng Thiên, trợ lý Ngô đi với anh ta sao? Vãn Tình hơi thất thần thì lại nghe Kiều Tân Phàm lo lắng hỏi:
“Em thật sự sẽ làm con gái nhà họ Tịnh sao?”