Trước ánh mắt quan tâm của Kiều Tân Phàm, Vãn Tình chỉ thản nhiên cười.
“Chỉ là dán thêm cái nhãn họ Tịnh mà thôi, em vẫn là Hạ Vãn Tình mà.”
Lời cô nói là thật, dù cho cô có nhận Tịnh Vanh, nhận là người nhà họ Tịnh
cũng không thế thay đổi được gì, cô đã gả cho Kiều Tân Phàm rồi. Gia
đình thật sự của cô là nhà họ Kiều, nhà họ Hạ. Còn nhà họ Tịnh thì cô
cũng sẽ không qua lại quá nhiều.
Nụ cười xán lạn của Vãn Tình khiền Kiều Tân Phàm cũng dịu dàng mỉm cười.
“Thật tốt khi em có lòng tin như vậy. Nhưng anh vẫn lo Hạ Vãn Tình sẽ bị tổn thương.”
Bàn tay Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng vuốt tóc Vãn Tình, ánh mắt ấm áp của anh
vừa lo lắng vừa mong chờ. Lòng anh đã dần dần hoàn toàn hướng về cô rồi.
“Người bị tổn thương không nhất định sẽ là người thất bại. Nếu như nhất định
phải đến thì cũng không trốn được. Ông xã, anh thấy em nói có đúng
không?”
Câu hỏi lạc quan của Vãn Tình khiến Kiều Tân Phàm cười
càng tươi hơn. Anh hôn lên trán cô, vỗ nhẹ lên đầu cô rồi đóng cửa xe
đưa cô về nhà.
Hiển nhiên bà Kiều đã biết tin này, khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm về đến, bà liền nói:
“Nhà họ Tịnh làm một bữa tiệc nhận cháu nho nhỏ, nói là đã mời không ít nhân vật có danh tiếng đến tham dự, xem ra họ thật sự xem cháu là con gái
rồi.”
Vãn Tình nghe bà Kiều nói xong, cô chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không hề có chút kích động nào.
“Cháu không muốn trở thành mối phiền phức của mọi người, cháu chỉ muốn sống
một cuộc sống đơn giản, bình thường với Tân Phàm mà thôi ạ.”
Nghe lời cô nói, bà Kiều không khỏi hài lòng gật đầu nói với cô:
“Hiếm khi cháu suy nghĩ thoáng như vậy, Tân Phàm đã không nhìn lầm người. Mau ăn cơm đi nào, phải chăm sóc bản thân thật tốt rồi tính sau.”
Hiển nhiên, bà Kiều cảm thấy vui mừng khi Vãn Tình đồng ý nhận lại gia đình. Sau bữa cơm, nhà họ Hạ cũng gọi điện thoại đến, giọng Hạ Chính Lãng cho thấy cảm giác của ông cũng không tệ, ông rất ít khi gọi, nên như thế
này cũng xem như là rất tốt rồi.
Ngày hôm sau, Vãn Tình vẫn đi
làm như bình thường, ngoài Cục trưởng Cao được mời đến dự bữa tiệc ra
thì các đồng nghiệp khác cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác. Từ thiên kim
Thị trưởng, đến cháu gái của Tổng tham mưu Tịnh, hiển nhiên Vãn Tình
giống như được phủ bằng một vầng hào quang vậy.
Khác với sự tò mò và hứng thú của các đồng nghiệp, Vãn Tình lại càng điềm tĩnh như không. Gần đến bốn giờ chiều, Vãn Tình không khỏi nhìn đồng hồ mấy lần, cô đã
hẹn trước với Kiều Tân Phàm, không biết là anh đi đến đâu rồi.
Bởi vì bà Kiều dặn dò yêu cầu Vãn Tình phải ăn cơm sớm một chút, cho nên
Kiều Tân Phàm sẽ đến đón cô trước. Vãn Tình đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì chuông điện thoại đã vang lên, cô bất giác mỉm cười, nhưng
cái tên hiện trên màn hình lại khiến cô sửng sốt.
Là cuộc gọi từ bác sỹ Bạch?
Vãn Tình thoáng do dự nhưng rồi cô cũng nghe máy, bác sỹ Bạch kia bất đắc dĩ nói:
“Cô Kiều, hiện tại Triệu Cường rất muốn biết cô là ai, có lẽ là anh ta sợ
rằng vào lúc quan trọng nhất mà cô lại dừng viện trợ, nên anh ta rất
muốn biết là ai giúp đã giúp đỡ.”
Vãn Tình nghe xong, cô hơi
lưỡng lự, rốt cuộc thì Triệu Cường đã không chịu được sự bí ẩn và vấn đề liên quan đến tính mạng dày vò nữa rồi chứ gì. Vãn Tình không trả lời
ngay, đồng thời lại nghĩ đến việc nhận người thân, lòng cô càng thêm
phức tạp, cô có nên vạch trần hay không đây?
“Cô Kiều? Vẫn cứ như cũ sao?”
Hiển nhiên bác sỹ Bạch không biết phải làm sao. Vãn Tình cắn môi nói:
“Cứ như vậy đi. Sau này rồi tính.”
Vãn Tình nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi nhìn Tiểu Quách dùng khẩu hình nói với cô “Chị Hạ, có người tìm.”
Vãn Tình thấy Tiểu Quách có vẻ thích thú nên nghĩ là Kiều Tân Phàm, cô dặn
dò bác sỹ Bạch vài câu rồi gác máy. Cô mở cửa ra ngoài, nhưng còn chưa
đi đến phòng khách thì đã thấy Tịnh Ái cầm túi đứng dậy.
Cô ta
mặc một bộ lễ phục màu đen, tóc uốn xoăn nhẹ nhàng được cố định lại bằng kẹp tóc, cả người toát ra cảm giác nhẹ nhàng và bí ẩn So với một Tịnh
Ái luôn điệu đà thì hôm nay cô ta rất trang trọng.
Khác với Tịnh
Ái, hôm nay Vãn Tình chỉ chuẩn bị một bộ lễ phục màu hồng đơn giản mang
đến cảm giác rất Hàn Quốc, thắt lưng rộng rãi, tà váy không quá dài, vừa vặn để lộ đôi chân nhỏ nhắn khiến cô càng thêm nhẹ nhàng và khỏe khoắn.
Trên người cô và Tịnh Ái tỏa ra một khí chất được thừa hưởng từ Tịnh Vanh,
đôi mắt sáng ngời, sống mũi cao và sự quật cường mà nghiêm nghị.
Nhưng Vãn Tình lại mang đến cảm giác trưởng thành và từng trải hơn nhiều.
“Mẹ bảo tôi đến đón cô.”
Tịnh Ái mỉm cười rất tự nhiên khiến Vãn Tình hơi sửng sốt. Một nữ đồng nghiệp vừa mời Tịnh Ái uống nước, vừa mạnh dạn nói:
“Cô Tịnh, cô và Khoa trưởng Hạ thật sự là ~ chị em thất lạc nhiều năm sao?”
Đối với sự tò mò của nữ đồng nghiệp, Tịnh Ái gật đầu cười nói:
“Đúng vậy, Hạ Vãn Tình là chị gái của tôi, sau này hãy quan tâm đến cô ấy nhiều hơn nhé.”
Trong khi Tịnh Ái tươi cười thì Vãn Tình lại khẽ nhíu mày. Điều mà Tịnh Ái
vừa nói có thể khiến người khác hiểu lầm, người nào không biết sẽ cho
rằng hai người là chị em cùng cha cùng mẹ.
“Làm gì có, chúng tôi
đều phải nhờ Khoa trưởng Hạ chiếu cố đấy chứ. Cô Tịnh và Khoa trưởng Hạ
giống nhau quá, nhìn xa còn tưởng là chị em sinh đôi ấy chứ.”
Vãn Tình thấy nữ đồng nghiệp kia thật nịnh hót, cô đang định mở miệng thì
chuông điện thoại lại vang lên, là Kiều Tân Phàm gọi đến.
Vừa
nghe thấy giọng Kiều Tân Phàm, Vãn Tình không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn
Tịnh Ái, ánh mắt cô ta vẫn sáng ngời, nhưng sắc mặt lại trở nên lạnh
lùng và quật cường. Bằng sự thông minh của cô ta thì hẳn là đã đoán được người gọi cho cô là ai rồi.
“Anh đã đến trước cửa rồi, em chuẩn bị xuống đi. Anh đã đặt một nhà hàng gần đây rồi, ăn xong thì qua đó.”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng, ngữ điệu rất bình tĩnh, anh căn bản sẽ không
lên lầu tìm Vãn Tình, từ trước đến giờ anh vẫn luôn đợi cô dưới lầu.
Kiều Tân Phàm làm như vậy là vì lo lắng cho cảm nhận của Vãn Tình, hiểu
rõ suy nghĩ của cô.
“Dạ, em biết rồi, em sẽ xuống ngay, nhưng mà ~ Tịnh ~ Tiểu Ái đã đến đón em rồi.”
Vãn Tình liếc nhìn Tịnh Ái, cô thật thà nói với Kiều Tân Phàm. Bên kia đầu dây thoáng trầm mặc vài giây, sau đó anh nói:
“Cứ theo kế hoạch đi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Vãn Tình dạ một tiếng rồi gác máy. Cô nói với Tịnh Ái:
“Tân Phàm sợ tôi bị đói nên đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, ăn chút gì đã rồi qua đó. Hay là cô đi trước đi.”
Vãn Tình nhìn Tịnh Ái đang nghiềm ngẫm suy nghĩ, sự nhẫn nại của Tịnh Ái
quả nhiên vượt qua Lai Tuyết, không hề tùy tiện làm ồn ào, ngoài lần
trước cô ta hơi luống cuống trong tiệc cưới của cô ra thì cô ta luôn
biểu hiện rất tốt.
“Nếu như vậy thì tôi sẽ đi cùng hai người.”
Câu trả lời của Tịnh Ái cũng không ngoài dự đoán của Vãn Tình, cô hơi nhíu
mày nhưng cũng không nói gì thêm. Hai người cùng nhau xuống lầu liền
nhìn thấy Kiều Tân Phàm vừa mới mở cửa xe, anh hơi ngẩn ra, nhưng rồi
lại lập tức ung dung mỉm cười.