Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 241: Chương 241: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 14)




Dưới lầu, Kiều Tân Phàm vẫn tươi cười dịu dàng. Ánh mắt anh nhìn Tịnh Ái vẫn rất bình tĩnh, sau đó anh nhìn sang Vãn Tình bằng ánh mắt vô cùng thân thiết.

Hôm nay Kiều Tân Phàm mặc một bộ vest đen kết hợp cùng cà vạt gọn gàng làm cho vẻ anh tuấn của anh càng thêm tao nhã và nghiêm nghị.

So với cảm giác lạnh lùng, xa cách khi lần đầu tiên gặp anh thì lúc này đây cả người anh mang một khí chất cao quý, lại thêm phần trưởng thành, đầy sức quyến rũ.

Vãn Tình không khỏi liếc nhìn Tịnh Ái, ánh mắt của cô ta nhìn chăm chú Kiều Tân Phàm, vừa như kinh ngạc, vừa như nghiền ngẫm thất thần.

Nhưng dường như Kiều Tân Phàm không hề nhìn thấy ánh mắt của Tịnh Ái, anh bước về phía Vãn Tình, cô cũng đi nhanh về phía anh, nhẹ nhàng gọi:

“Ông xã!”

Giọng cô gọi anh ngọt ngào hơn bình thường rất nhiều. C đưa túi xách cho Kiều Tân Phàm, đồng thời nép vào lòng anh, rồi nhìn về phiá Tịnh Ái, khách sáo nói:

“Ông xã, Tịnh Ái cũng muốn đi ăn cùng chúng ta.”

Vãn Tình thấy Tịnh Ái định bước đi, cô lại xoay sang nhìn Kiều Tân Phàm, ngây thơ chớp chớp mắt. Nếu Tịnh Ái không biết rút lui thì cô sẽ khiến cô ta học cách làm điều đó.

“Đúng vậy, Kiều, anh không ngại nếu em ăn cơm cùng hai người chứ?”

Giọng Tịnh Ái vừa hoạt bát, lại như đầy chế nhạo và ngang bướng. Vãn Tình nhìn cô ta, cô khẽ cười lạnh. Nếu như cô ta nhất định muốn lên xe, vậy thì cô cũng không quản nữa. Lúc này Kiều Tân Phàm thản nhiên nói:

“Đều là những món mà phụ nữ mang thai thích ăn, sợ là em không ăn không quen.”

Giọng Kiều Tân Phàm không hề sắc bén, thậm chí anh vừa nói vừa cười nhạt, nhưng lại thể hiện rõ ràng ý từ chối hết sức lạnh lùng. Nếu là Vãn Tình thì dù cho có yêu đến mức nào, cô cũng sẽ rút lui.

Sắc mặt Tịnh Ái thoáng trắng bệch, tuy rằng miệng vẫn đang cười nhưng đầy gượng gạo.

Vãn Tình quan sát vẻ mặt của Kiều Tân Phàm, dù không muốn người khác quấy rầy thế giới của riêng hai người, nhưng ánh mắt của anh vẫn thoáng trách móc. Vãn Tình hiểu rõ anh không chủ trương làm điều này, là sợ cô bị tổn thương sao?

Kiều Tân Phàm luôn bảo vệ cô rất tốt, nhờ điều này, sao cô có thể thua Tịnh Ái được.

“Không sao cả, có thể gọi thêm vài món mà. Nếu cô muốn đến thì đi thôi. Bây giờ tôi đói đến da bụng dính vào sau lưng luôn rồi. Ông xã, nhanh lên đi thôi.”

Vãn Tình ngoái đầu lại nhìn Tịnh Ái, vừa dịu dàng mời, nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạnh lùng, đồng thời vẻ mặt cô quật cường quyết không chịu thua. Sau đó quay lại thấy Kiều Tân Phàm đang cười cười, cô đẩy anh không cho lề mề nữa.

“Mỹ nữ Tiểu Ái, nơi đại soái ca Kiều đây đặt trước chắc hẳn là chỗ của các cặp đôi, cô đi vào đó là làm bóng đèn rồi, chi bằng đi với tôi đến chỗ ông Tịnh trước.”

Cũng vào lúc này một giọng nói cắt ngang, Vãn Tình xoay lại thì thấy Tạ Sáng đã đứng bên cạnh Tịnh Ái, mà ánh mắt của anh ta lại thấp thoáng ý cười bí hiểm nhìn Vãn Tình.

“Chắc là tôi sẽ đến chỗ ông nội trước.”

Ánh mắt Tịnh Ái xa xăm nhìn Vãn Tình rồi bỏ đi cùng Tạ Sáng. Vãn Tình nhìn bóng dáng quật cường của cô ta, khi cô ngừng mỉm cười, cũng không làm nũng nữa thì mũi đột nhiên lại bị Kiều Tân Phàm khẽ nựng.

“Hạ Vãn Tình, hay là không nhận người thân nữa đi.”

Kiều Tân Phàm hơi nhíu mày, ánh mắt anh thoáng nghiêm khắc, anh sợ cô sẽ thua Tịnh Ái sao?

“Việc đã đến nước này rồi làm sao có thể không nhận? Anh yên tân, sau tối nay, em sẽ giữ khoảng cách với nhà họ Tịnh.”

Vãn Tình vừa nghiêm túc nói vừa kéo tay Kiều Tân Phàm ra khỏi mũi mình, mỉm cười với anh.

Hai người ăn xong cơm chiều thì liền đến bữa tiệc mà ông Tịnh đã sắp xếp. Tuy rằng không quá long trọng, nhưng cũng không hề tầm thường, có thể thấy có rất nhiều nhân vật có máu mặt.

Khi Vãn Tình đến nơi, Tịnh Ái và vợ chồng Tịnh Vanh, Đảng Mẫn đang bận rộn đón tiếp từng vị khách mời.

Kiều Tân Phàm và Vãn Tình vừa bước vào thì Tịnh Ái đã nhìn thấy, cô ta tỏ ra vui vẻ giới thiệu:

“Chị gái của tôi đã đến rồi đây.”

Lập tức vô số ánh mắt hướng về phía Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, mọi người đều chào hỏi xã giao, nhưng không có nhiều người tò mò, cho dù là thắc mắc tại sao đột nhiên ông Tịnh lại có thêm một cô cháu gái, nhưng không có ai nhiều chuyện ra mặt cả, đa phần đều là những lời chúc mừng.

“Chúc mừng ông Tịnh lại có thêm một cô cháu gái xinh xắn. Thật sự là hai chị em đều xinh đẹp.”

“Chẳng trách lại giống nhau như vậy, thì ra là chị em.”

……

Ngoài chúc mừng Tịnh Đạo Hoành, họ còn quay sang chúc mừng nhà họ Kiều và nhà họ Hạ.

Không ít những người giàu đó và danh tiếng của thành phố cũng có mặt, một vài vị trung niên còn đặc biệt kéo Vãn Tình và Kiều Tân Phàm ra chúc mừng.

“Thì ra là cô Hạ có quan hệ sâu xa như vậy với ông Tịnh.”

“Chúc mừng phó tổng Kiều.”

……

Khách khứa đến càng lúc càng đông nhưng vẫn còn một lúc nữa bữa tiệc mới bắt đầu, không ít người tụm năm tụm ba nhân lúc này để làm quen thêm nhiều người.

“Em sang kia ngồi một lát rồi ra ngay.”

Vãn Tình chào hỏi một lúc thì đã thấm mệt, cô thấy Kiều Tân Phàm không có cách nào dứt ra được nên chỉ nói với anh một tiếng để đi tìm chỗ ngồi nghỉ.

“Em mệt sao? Qua bên sảnh là có ghế và cả quầy thức ăn tự phục vụ nữa, lát nữa anh sẽ gọi em.”

Tịnh Ái liếc mắt nhìn thấy Vãn Tình đi qua bên sảnh. Phía bên này không có nhiều người, hiện tại ai ai cũng đang bận rộn phía bên kia rồi nên rất yên tĩnh.

Lúc này vẻ mặt Tịnh Ái thật sự thân thiết giống như chị em vậy, hơn nữa còn tỏ ra rất vui vẻ, hoạt bát. Còn ông Tịnh cũng mỉm cười thân thiện, Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo thì bị đám đông vây quanh, tất cả mọi người bao gồm cả các quan chức có tên tuổi cũng đều thoải mái cười nói.

Vãn Tình mỉm cười nhìn dáng vẻ thong dong của Kiều Tân Phàm, phía xa xa kia có vài cô gái vừa nhìn là biết đang trộm dò xét nhìn anh.

Lúc này Kiều Tân Phàm đứng giữa vòng vây của mọi người, quanh anh như tỏa ra vầng hào quang ung dung mà cao quý, vô cùng nổi bật giữa đám đông khiến cô nghĩ đến Mạc Lăng Thiên.

Vãn Tình vừa ngồi xuống ghế một lát thì thấy một bóng người đi về phía mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.