“Như thế này cháu có vui không? Khụ khụ ~”
Giọng Đảng Mẫn thoáng mỏi mệt nhưng vui mừng, ánh đèn phản đối sắc mặt bà ta
tái nhợt, hơn nữa còn có thể nghe thấy bà ta khẽ thở dài, Khi Đảng Mẫn
nhìn Vãn Tình, ánh mắt của bà ta luôn có gì đó áy náy và cả một chút dịu dàng.
“Cha cháu rất vui, song hỷ lâm môn rồi, hai ngày nữa thì
ông ấy sẽ được thăng chức. Khụ khụ ~ Nếu như lần này cháu không quay về
thì có lẽ cả đời ông ấy đều chỉ làm chức vụ kia, không muốn sống an
nhàn, sung sướng.”
Đảng Mẫn hơi thở dài, giọng bà như không thể không thừa nhận rằng ai cũng đã già rồi.
“Khụ ~ Lát nữa mọi việc ở đây sẽ do ông bà nội của cháu và Tiểu Ái lo, tôi
phải về trước ~ khụ khụ ~ trời mà lạnh hơn thì phổi của tôi không chịu
nổi ~ khụ khụ ~”
Thấy Đảng Mẫn sắp ho đến long cả phổi, Vãn Tình cũng không thể cứ mãi im lặng được nữa.
“Vâng, bác về trước đi ạ.”
Đảng Mẫn nhẹ nhàng mỉm cười, trước khi quay đi bà lại nói thêm:
“Sau này cháu và Tiểu Ái ~ khụ khụ ~ hai đứa hãy hòa thuận nhé, con bé bị
ông bà nội chiều hư rồi nên quá bướng bỉnh. Khụ khụ ~ Hạnh phúc của mình thì phải do tự mình nắm lấy.Tuy rằng cả đời này người mà cha cháu luôn
thương nhớ là mẹ của cháu, thế nhưng cha cháu cũng có phần nào tình cảm
với tôi ~ khụ khụ ~ tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Đảng Mẫn rời khỏi trong khi vẫn còn đang không ngừng ho. Vãn Tình thấy bà ta có một trợ
lý đón đưa ra cửa sau rồi nên không dõi theo nữa. Cô lại suy nghĩ về
những lời Đảng Mẫn vừa nói, bà ta biết Tịnh Ái và Kiều Tân Phàm từng có
mối quan hệ, nhưng những lời bà vừa nói hoàn toàn không có ý bênh vực cô ta, mà lại muốn cô phải quý trọng cuộc hôn nhân này sao?
Vãn Tình vừa uống nước trái cây, vừa suy nghĩ về Đảng Mẫn, cô có một cảm giác rất khác lạ dành cho bà ta.
Bà ta vẫn cảm thấy mình đã nợ mẹ cô sao? Dù sao thì bà ta đã thắng mà không cần đánh thôi mà.
Vãn Tình vừa suy nghĩ vừa đảo mắt nhìn về phía bàn thức ăn, cảm thấy bụng
hơi đói nên cô lấy một đĩa trái cây, dựa vào lưng ghế vừa ăn vừa mỉm
cười chua xót.
“Rốt cuộc là có được hay là mất đi?”
Dương
Hiểu An có được tình yêu chân thành tha thiết nhất của Tịnh Vanh, nhưng
Đảng Mẫn và ông ấy lại có tình cảm vợ chồng lâu năm. Dù là long trời lở
đất hay nước chảy đá mòn thì đôi khi cũng rất có để lựa chọn. Cũng có
thể là do tính cách quyết định số mệnh, định mệnh đã sớm có sự lựa chọn
cho riêng mình.
Vãn Tình đang chuẩn bị đặt đĩa trái cây lên bàn
thỉ đột nhiên ngẩn ra khi nhìn thấy ánh mắt đã từng lạnh lẽo như băng
kia, còn lúc này lại vừa trào phúng, nhưng rất bình tĩnh đang nhìn cô.
Anh ta đã nhìn cô như thế rất lâu rồi sao?
Vừa xoay người lại, cô cũng tròn mắt nhìn anh ta, cô hơi buồn bực, định đứng dậy bỏ đi.
Tại sao cô luôn để lộ những gì chân thật nhất về mình trước mặt người đàn
ông này chứ. Trong lòng cô, anh ta từng là người quan trọng nhất, còn
bây giờ anh ta đã nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?
“Sao anh lại ở đây?”
Anh ta nghe lén cô nói, lại còn nhìn chằm chằm cô lâu như thế, Vãn Tình tức giận nhìn Mạc Lăng Thiên. Hiện tại đối với anh ta, cô chỉ còn cảm thấy
phẫn nộ khó chịu mà thôi.
“Xin lỗi!”
Mạc Lăng Thiên lên
tiếng xin lỗi, anh ta đã uống chút rượu, khi Vãn Tình bước ngang qua
bỗng anh ta cản đường cô. Vãn Tình sửng sốt, cô ngẩng đầu lạnh lùng
nhìn:
“Anh làm gì vậy?”
Đột nhiên anh ta đưa tay định chạm vào mặt cô, Vãn Tình không kịp nghĩ ngợi gì liền tránh ra, nhưng lại bị anh ta ôm lấy. Sau đó tay còn lại buông ly rượu xuống, nắm lấy cằm cô,
đồng thời nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng bá đạo rồi nắm lấy tay cô xoay
người nước đi trước sự bất mãn và khó tin của cô.
Vãn Tình kinh ngạc, lúc này cô chỉ hận không thể hất tay Mạc Lăng Thiên ra, nhưng anh ta lại nắm quá chặt.
“Mạc Lăng Thiên, tôi và anh đã hết rồi, anh bỏ tôi ra.”
Bước đến chỗ đầu cầu thang, Vãn Tình khẽ phản kháng, Mạc Lăng Thiên lại nắm tay cô càng chặt hơn.
Nghe thấy tiếng Vãn Tình gằn giọng, Mạc Lăng Thiên bỏ tay cô ra rồi bước từng bước nặng nề xuống dưới.
Sau khi Mạc Lăng Thiên bỏ đi, Vãn Tình nhìn thấy bóng một người phụ nữ vội
vàng dập điếu thuốc lá. Ánh đèn phản chiếu bóng cô ta mặc áo trắng cực
kỳ quỷ dị, mắt cô ta đảo qua bóng Mạc Lăng Thiên xuống lầu, rồi lại nhìn Vãn Tình đang căng thẳng đứng trên cầu thang.
Vốn cô và Mạc Lăng Thiên không có gì, nhưng tình cảnh vừa rồi khiến Vãn Tình hơi sửng sốt, sắc mặt căng thẳng của cô trong mắt kẻ khác thì hẳn là sẽ gây nên hiểu
lầm.
“Bảo Vĩnh Hiểu, Lô Sâm Sâm!”
Đột nhiên Mạc Lăng Thiên nhếch mép cười, Vãn Tình vẫn còn nụ cười lạnh lẽo của anh ta có sức quyến rũ đầy nam tính rất rõ ràng.
“Anh Mạc, vừa rồi sao không nhìn thấy anh ở trên kia?”
Vãn Tình nhìn thấy rõ sự kinh ngạc khó tin của Bảo Vĩnh Hiểu, nhưng cô ta lập tức mỉm cười xinh đẹp, dịu dàng hỏi.
“Đi nghe điện thoại.”
Mạc Lăng Thiên thản nhiên nói, chậm chí một tay vẫn còn đang cho vào túi
quần, ánh mắt chăm chú đánh giá Bảo Vĩnh Hiểu. Vãn Tình vẫn còn nhớ dáng vẻ cô ta vội vội vàng vàng đụng phải cô tối hôm qua, chẳng phải là sợ
Mạc Lăng Thiên nhìn thấy mặt mũi cô ta bầm dập hay sao?
Hiện tại
tuy mặt mũi không bị sao, nhưng vừa rồi hai người họ vừa nhiều chuyện
vừa hút thuốc, dáng vẻ sa đọa như vậy cũng đã bị Mạc Lăng Thiên nhìn
thấy rồi còn gì, cho nên bây giờ mới có vẻ xấu hổ và bối rối như thế.
Ngay khi Bảo Vĩnh Hiểu chuẩn bị nói tiếp thì Mạc Lăng Thiên quay đầu nhìn Vãn Tình, vẻ mặt anh ta lạnh lùng nhìn cô:
“Tôi chờ cô ở phòng nghỉ của phóng viên dưới lầu.”
Vãn Tình sửng sốt, Bảo Vĩnh Hiểu và Lô Sâm Sâm cũng sững sờ thì Mạc Lăng
Thiên đã đi xuống lầu, để mặc cho những người còn đứng lại cứ việc khó
tin.
Vãn Tình nghi ngờ mục đích của Mạc Lăng Thiên khi anh ta làm điều này, là giúp cô sao?
Bảo Vĩnh Hiểu và Lô Sâm Sâm thắc mắc nhìn cô, ánh mắt họ vừa như đố kỵ, vừa như đang xem kịch vui vậy. Vãn Tình cũng mặc kệ, cô nghiêm mặt đi xuống dưới lầu.