Dưới lầu, Mạc Lăng
Thiên đợi Vãn Tình dưới chân cầu thang. Vãn Tình nhanh chóng bước xuống, khi cô nhìn anh ta, lòng cô nao nao, nhất thời cảnh giác nói:
“Anh muốn làm gì?”
Mạc Lăng Thiên không ngừng giúp đỡ cô, lần này cũng vậy. Tuy rằng Vãn Tình
không muốn nhận sự giúp đỡ từ anh ta, nhưng vừa rồi những lời anh ta nói đã khiến Vãn Tình nảy sinh nghi ngờ.
Vô duyên vô có đi gặp ký giả để làm gì?
“Không muốn biết kí giả đưa tin thế nào về thân thế của cô sao?”
Mạc Lăng Thiên không hề có vẻ gì không vui trước sự cảnh giác và bất mãn
của Vãn Tình, ngược lại ánh mắt anh ta sáng ngời, nghiêm túc nhìn cô,
khiến Vãn Tình ý thức được vấn đề.
“Họ đưa tin thế nào?”
Chẳng lẽ đưa tin khác sao? Lòng Vãn Tình lo lắng, cô chuẩn bị bước đến thì lại thấy Mạc Lăng Thiên nói:
“Đi hỏi cô kí giả ngồi ở góc phòng, là phỏ chủ biên của nhật báo Xuân Huy, họ Tiết.”
Dứt lời, Mạc Lăng Thiên lập tức xoay người ra ngoài, bước thẳng vào thang máy, không giải thích gì thêm.
Sau khi phó chủ biên của nhật báo Xuân Huy nhìn thấy Vãn Tình, cô ta lập
tức nhận ra cô. Vãn Tình không tự mình đến chỗ cô ta, mà hai người đứng
trao đổi ở một góc gần phòng bảo vệ.
“Cô Hạ, gần đầy tin tức liên quan đến cô rất là nóng hổi đấy. Quả thật không ngờ thân thế của cô lại phong phú đến vậy, có vẻ rất kì diệu nha. Tôi đang định đưa chủ đề về
cô lên làm chuyên đề chính của tuần này.”
Cô ta có vẻ rất mong đợi, vô cùng hứng thú với chủ đề về Hạ Vãn Tình.
“Ồ, cô định sẽ đưa tin thế nào về thân phận của tôi?”
Nữ chủ biên kia thấy Vãn Tình có vẻ hiếu kỳ, cô ta liền bật bút ghi âm trên tay rồi nói:
“Chúng tôi sẽ đưa tin theo kiểu một câu chuyện truyền kỳ. Cô yên tâm, chúng
tôi sẽ không hỏi những câu hỏi bất ngờ, nhà họ Tịnh đã giải thích qua
với chúng tôi về thân thế của cô rồi.”
Vãn Tình ra vẻ hiếu kỳ cười nói:
“Ồ, vậy họ đã giải thích thế nào vậy? Bên Thị trưởng Hạ có nói gì không?”
Nữ chủ biên thấy Vãn Tình hỏi có vẻ như rất tò mò, cô ta không khỏi nhíu mày nói:
“Chẳng phải là khi cô Hạ sinh ra, do nguyên nhân đặc thù nên bị thất lạc cha
mẹ, được Thị trưởng Hạ nhận nuôi, trước năm 8 tuổi sống ở tòa nhà chính
phủ của thành phố, năm 12 tuổi theo học trường trung học thành phố, 15
tuổi học tại trường trung học chuyên của tỉnh, 21 tuổi sau khi tốt
nghiệp, gả cho Mạc Lăng Thiên của xí nghiệp Thanh Niên ~ sau lại gả cho
người nối nghiệp Kiều thị, Kiều Tân Phàm ~”
“Vào ngày cô và anh Kiều kết hôn thì thân phận con gái nuôi bị công bố, trùng hợp gặp lại ông bà Tịnh đã nhiều năm thất lạc ~”
“Cô Hạ, có chỗ nào không đúng không?”
Vãn Tình ngày càng yên lặng hơn khiến nữ chủ biên kia khó hiểu và nghi
hoặc, lại vừa tò mò, chẳng lẽ những điều này không phải là sự thật sao?
“Tôi nghĩ lát nữa cô se biết một sự thật chính xác hơn. Cảm ơn cô Tiết.”
Vãn Tình vẫn mỉm cười thản nhiên, cố gắng điều khiển cảm xúc của mình, rồi
bình tĩnh xoay người bỏ đi. Nhưng trong đầu cô vẫn lẩn quẩn những lời
vừa rồi, vì lý do đặc biệt mà thất lạc cha mẹ?
Từ đầu đến cuối Dương Hiểu An không hề tồn tại.
Đây là sự thành tâm muốn nhận lại cô của nhà họ Tịnh sao? Đây là bộ mặt thật sau những lời khuyên bảo của Đảng Mẫn ư?
Nếu không nhờ Mạc Lăng Thiên nhắc nhở, có phải là ngày mai thân phận của cô sẽ bị đăng trên báo một cách hàm hồ, hoàn toàn không hề nhắc đến cuộc
hôn nhân lén lút của Tịnh Vanh, còn cô sẽ trở thành con gái của Đảng
Mẫn?
Vãn Tình vừa suy nghĩ vừa chuẩn bị gọi điện thoại, nhưng cô lại thấy cô kí giả kia còn chưa đi.
“Phải rồi, nghe nói cha rột của cô vừa thăng chức lên Thượng tướng lục quân. Chúc mừng cô Hạ.”
Vãn Tình gật đầu mỉm cười, cô kí giả kia thấy cô chuẩn bị gọi điện thoại nên thức thời bỏ đi.
Bác sỹ Bạch nhanh chóng nghe máy, rồi vẫn khúm núm nói với cô:
“Cô Kiều, hôm nay Triệu Cường lại hỏi lại, cuộc phẫu thuật của em gái anh
ta không nên gác lại quá lâu, hay là cứ nhanh chóng tiến hành đi.”
Vãn Tình dùng từ ngữ ngắn ngọn mà xúc tích nhất dặn dò:
“Gửi cho tôi số điện thoại của Triệu Cường. Hãy nói với anh ta ai là người cung cấp phí phẫu thuật.”
Bác sỹ Bạch vui vẻ đồng ý. Vừa mới gác máy khoảng ba phút thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là Triệu Cường gọi đến.
“Cô Kiều? Tại sao lại giúp tôi?”
Giọng Triệu Cường vừa kích động, vừa nghi hoặc, lại thêm kì vọng mà cảnh
giác. Hiển nhiên anh ta đã đoán được Vãn Tình muốn làm gì, nhưng lại
không nói ra mà đợi cô nói.
“Đừng giả vờ nữa. Tôi biết là anh. Vào hôm tổ chức hôn lễ đó, anh đừng tưởng dẻo miệng là có thể lừa dối được tôi.”
Vãn Tình hết sức bình tĩnh, đồng thời phát ra tiếng cười lạnh khiến Triệu
Cường bên kia đầu dây phải trầm mặc. Hiển nhiên anh ta cho rằng người
bình thường sẽ không đoán ra được cách làm vừa đơn giản lại vừa to gan
của anh ta. Nếu như không phải nhìn thấy Minh Kiều giả trang thì có lẽ
Vãn Tình cũng sẽ không nghĩ ra. Bây giờ nghĩ lại, thật sự sẽ giúp cho
người ta tỉnh táo nhận ra và lọc ra hết những người phục vụ. Ngoài ra
thì nếu Vãn Tình không đến xác nhận lại với người phục vụ kia thì thật
sự đã để cho anh ta cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi.
“Đó chính xác là tội cố ý uy hiếp và phỉ bang. Nếu tôi mà kiện ra tòa, và ngừng cấp tiền trị bệnh cho em gái của anh ~”
Triệu Cường nghe xong, anh ta cũng lười so đo với cô mà sốt ruột nói:
“Chỉ cần cô Kiều chắc chắn cứu người, thì chẳng phải rất dễ dàng có được đáp án sao?”
Vãn Tình biết anh ta sốt ruột, phẫu thuật đã tiến hành nửa chừng rồi nên
không thể dừng lại, có lẽ hai ngày vừa rồi anh ta cũng đã rất lo lắng
rồi.”
“Điều tôi muốn không phải là đáp án, mà là căn cứ chính
xác. Nếu như trước tám giờ rưỡi mà anh nhanh chóng gửi địa chỉ cho tôi
thì cuộc phẫu thuật của em gái anh sẽ được tiến hành ngay lập tức.”
Vãn Tình không cho Triệu Cường cơ cội cân nhắc, cô lập tức gác máy. Nếu
không ngoài dự đoán thì Triệu Cường sẽ đến, vậy thì gia đình này, tối
hôm nay chắc chắn không cần nhận nữa.
Cô không cần nhà họ Tịnh, Tịnh Ái có thể tung ra thân thế của cô, vậy thì sao cô lại không thể chứ?
Cũng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là Kiều Tân Phàm gọi đến.
“Vãn Tình, em đâu rồi? Không ở trên lầu sao?”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng như ngọc, mà lại rất thân thiết và sốt ruột. Vãn Tình nắm chặt điện thoại, cô thoáng im lặng rồi kiên định nói:
“Kiều Tân Phàm, gia đình này, em không nhận nữa.”
Quyết định của Vãn Tình quá đột ngột, nhưng bên kia đầu dây, Kiều Tân Phàm
lại không hề bất mãn hay kinh ngạc, mà càng thêm sốt ruột và vội vàng
hỏi:
“Em đang ở đâu vậy? Ngoan ở đó đợi anh, đừng gác máy, anh đến đón em.”