Nghe thấy giọng Kiều
Tân Phàm vừa lo lắng, lại vừa dịu dàng như thế, Vãn Tình càng cảm thấy
giống như tìm thấy bắt được chiếc phao giữa biển lớn. Không có nhà họ
Tịnh, không có nhà họ Hạ, cô còn có Kiều Tân Phàm. Cô không cần quyền
thế và phú quý gì đó, cô chỉ cần một cuộc sống vui vẻ giản đơn là đủ
rồi.
Hai phút sau, Kiều Tân Phàm cầm điện thoại xuất hiện trước mặt Vãn Tình.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Tân Phàm cúi đầu, ánh mắt anh nghi hoặc mà thân thiết nhìn Vãn Tình
không có vẻ gì là quá buồn bã. Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi thả lỏng,
yên tĩnh chờ đợi Vãn Tình trả lời.
Vãn Tình ngước đôi mắt đứa đầy sự phiền muộn khi phát hiện ra chân tướng nhìn anh, bởi vì Kiều Tân
Phàm cũng vậy, đối mặt với việc mà cô định làm, liệu anh có ủng hộ hay
không?
“Anh đã làm đúng, Tịnh Ái và em thật sự không thể làm chị em tốt được.”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, cô đã hiểu dụng tâm và tầm nhìn xa của anh khi dưa cô đi tuần trăng mật. Cô cười khổ, Kiều Tân Phàm hiển nhiên đã đoán ra được vấn đề.
“Nhà họ Tịnh không thật lòng muốn nhận em?”
Đột nhiên Kiều Tân Phàm nhíu mày, đôi mắt tinh anh của anh lạnh lẽo, khuôn mặt anh tuấn trở nên nghiêm túc.
“Vừa rồi em đã hỏi kí giả, có vẻ như nội dung mà ngày mai họ sẽ đăng lên báo là do lý do nào đó mà em bị lạc cha mẹ, bây giờ họ tìm đến cửa, cả nhà
đoàn tụ.”
Vãn Tình chỉ giải thích một cách đơn giản, Kiều Tân
Phàm tự nhiên đã hiểu lời cô. Trước đây Vãn Tình và Kiều Tân Phàm có thể không để tâm, không chú ý đến việc trong những lời chúc phúc và chúc
mừng của người khác hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Dương Hiểu An. Trong tình huống này, mọi người cũng sẽ không có ai ra mặt muốn hỏi rõ xem mẹ ruột của Vãn Tình là ai.
Tín hiệu mà nhà họ Tịnh đưa ra rất dễ
khiến người ta hiểu lầm, cũng chính là nhà họ Tịnh đã sớm nhất trí cùng
nhà họ Hạ, chỉ là hoàn toàn giấu cô mà thôi.
“Chúng ta tìm Tịnh Ái nói rõ chuyện này rước đi.”
Vãn Tình có nghĩ đến có thể nhà họ Tịnh vì danh dự mà cố ý giấu sự thật
nhưng cô lại không cho chằng vào thời đại này rồi mà còn có người có tư
tưởng cũ rich vì danh dự mà làm nhiều chuyện thừa như thế.
Nhưng lời Kiều Tân Phàm nói lại khiến Vãn Tình không khỏi nhìn anh, anh cũng cho rằng đây là trò mà Tịnh Ái cố ý đùa cô sao?
Tịnh Ái mà lại nhàm chán thế này sao? Vãn Tình tự nhiên nhớ đến vẻ mặt của
Tịnh Ái vào ngày hôm đó khi phát hiện ra cô là con gái của Tịnh Vanh, cô ta đã nghi ngờ cha cô ta phản bội mẹ mình.
“Em đã gọi tên kí giả lần trước uy hiếp em đến đây.”
Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, cô vừa dứt lời thì ánh mắt anh chợt như cười
khổ, nhưng anh cũng không ngăn cản cô. Hiển nhiên Kiều Tân Phàm hiểu
Tịnh Ái hơn cô.
“Anh Kiều, cô Kiều, thì ra hai vị ở đây, cô Tịnh đang tìm hai vị ạ.”
Lúc này, một cô tiếp tân xinh đẹp nhận ra Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, vội vàng chạy đến. Hiển nhiên là đã đến giờ rồi.
“Chúng tôi sẽ sang ngay, hãy nói cô Tịnh đợi chúng tôi ở phòng nghỉ một lát.”
Vãn Tình không nói gì, Kiều Tân Phàm chủ động mở miệng nói, vẻ mặt anh
thoáng nghiêm túc. Rốt cuộc Kiều Tân Phàm có cảm giác thế nào về Tịnh
Ái?
“Lát nữa để em nói.”
Vãn Tình nghiêm túc nói, ý cô rất rõ ràng. Mặc dù Kiều Tân Phàm hết mực bảo vệ cô, dù anh đã sớm từ bỏ
Tịnh Ái, nhưng cô không muốn anh phải ngượng ngùng khi đối diện với cô
ta.
“Ừ!”
Hiển nhiên Kiều Tân Phàm hiểu suy nghĩ của Vãn Tình, anh chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm chặt lấy tay cô như muốn cổ vũ.
Vì hành động nho nhỏ này mà Vãn Tình đã cảm nhận được tín hiệu của anh,
đối với Tịnh Ái, Kiều Tân Phàm đã càng ngày càng thoải mái hơn rồi.
“Em nghĩ tốt nhất là người nhà họ Hạ cũng có mặt.”
Vãn Tình đưa ra đề nghị, đối với thế lực của Cát Mi Xảo, cô hoàn toàn không muốn giải thích gì cả. Nhưng về Hạ Chính Lãng thì cô lại muốn nói cho
rõ, không phải là cô không muốn nhận người thân, mà là không thể.
“Ừ!”
Kiều Tân Phàm tán thành đề nghị này của Vãn Tình, anh cũng nói thêm:
“May mà em đã biết những điều này.”
Giọng Kiều Tân Phàm có vẻ bất mãn, đó là bất mãn với Tịnh Ái, bất mãn với nhà họ Tịnh sao.
Vãn Tình nghe lời anh nói xong thì lại nhớ đến vừa rồi Mạc Lăng Thiên mạnh mẽ kéo cô xuống lầu.
Nếu như không nhờ Mạc Lăng Thiên thì có lẽ cô cũng sẽ ngốc nghếch đợi đến báo ra ngày mai thì mới biết.
Mạc Lăng Thiên lại giúp cô một lần nữa, nghĩ đến đây, Vãn Tình nhíu mày,
anh ta cho rằng anh ta đang làm gì vậy chứ? Hẳn không còn là cảm ơn lần
đó cô cứu mạng anh ta nữa mà?
Tại phòng nghỉ ở lầu hai, Tịnh Ái
đang chỉnh lại trang phục và trang điểm, vừa nhìn đồng hồ. Vẻ mặt cô ta
trong gương hiện rõ sự gian trá và thông minh. Khi Vãn Tình nhìn thấy cô ta, cô đã hiểu ra mọi thứ.
Quả nhiên là Chu Thất Thất đầy thủ đoạn, dù có dùng thủ đoạn gì thì người ta cũng sẽ thích cô ta.
Có lẽ cô ta cũng từng giở không ít thủ đoạn trước mặt Kiều Tân Phàm chứ
gì. Kiều Tân Phàm thích sự thông minh hoạt bát và vài mánh khóe của cô
ta sao?
“Kiều tìm em có chuyện gì? Lát nữa khách khứa sẽ đông đấy, chúng ta qua đó đi.”
Vẻ mặt Tịnh Ái tỏ ra hào hứng như một người điều khiển mọi thứ, ánh mắt cô ta nhìn Kiều Tân Phàm rồi lại chuyển sang nhìn Vãn Tình, hơi khó hiểu
nhìn vẻ măt nghiêm túc của cô.
“Phiền cô đi mời vợ chồng ông Tịnh và ông Hạ đến đây, tôi có việc muốn nói với họ.”
Vãn Tình gằn từng tiếng, ánh mắt Tịnh Ái thoáng trầm xuống liếc sang Kiều Tân Phàm như đã đoán ra được gì đó.
“Là chuyện không thể không nói sao?”
Tịnh Ái nhướng mày tỏ vẻ khó hiểu, như thế cô ta chẳng biết gì cả, đồng thời cũng không có ý định làm theo yêu cầu của cô.
“Đúng vậy, tôi muốn nói rõ ràng với ông bà Tịnh và các vị trưởng bối, nhà họ Tịnh, tôi không muốn nhận nữa.”
Vãn Tình lười lằng nhằng, cô nghiêm túc nói với Tịnh Ái. Cô ta nghe xong thì hơi giật mình, mà lại thêm khó hiểu hỏi:
“Tại sao? Đến giờ rồi lại thay đổi, lát nữa ông bà nội chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.”
Tịnh Ái dùng vẻ mặt và ánh mắt nghiêm túc nhìn Vãn Tình, giọng điệu cũng tỏ vẻ chỉ trích.