Dáng vẻ của Tịnh Ái không giống đang giả vờ, ánh mắt cô ta sáng ngời nhìn Vãn Tình, như thể không cho phép thoái thác.
“Tôi không biết tại sao đột nhiên cô lại làm thế này, nhưng cô cũng nên hiểu rằng sau khi cha biết về sự tồn tại của cô thì người đều tiên tìm đến
cô là mẹ tôi, dù lòng bà rất buồn, nhưng vẫn vội vàng đến. Tình cảm của
mẹ dành cho cha khiến bà chấp nhận tất cả. Nếu cô đã chấp nhận rồi thì
tại sao lại phải đối ý chứ?”
Tịnh Ái chất vấn cô như thể cô ta
rất vô tội vậy. Nếu như việc này không phải là trò của cô ta, vậy chẳng
lẽ là ý của ông bà Tịnh, hay là ý của Đảng Mẫn sao?
“Anh qua đó xem thử.”
Kiều Tân Phàm vỗ vỗ đầu vai Vãn Tình, rồi xoay người đi ra ngoài trước. Nếu
như Tịnh Ái tỏ ra vô tội như thế, vậy thì cứ mời ông bà Tịnh đến thì sẽ
biết ngay thôi.
“Xem ra dù cho cô có quyết định thế nào thì Kiều cũng sẽ ủng hộ cô.”
Giọng Tịnh Ái không thể che giấu cảm giác chua xót, lại vừa như cười nhạo Vãn Tình quyết định làm thế này thật ngu xuẩn và lỗ mãng.
“Bời vì anh ấy biết tôi sẽ không gây sự một cách vô lý.”
Ánh mắt Vãn Tình trong trẻo, cô trả lời Tịnh Ái một cách rất rõ ràng. Sắc
mặt Tịnh Ái hơi tái đi, rồi bình tĩnh trở lại, bĩu môi nói:
“Ồ ~ Vậy lát nữa là biết ngay thôi.”
Vẻ mặt Tịnh Ái vô cùng thản nhiên khiến cô không thể nắm bắt được, lại vừa gây cho cô cảm giác nguy hiểm dù không biết vì sao.
Quả nhiên ông bà Tịnh vội vàng đến, cả Hạ Chính Lãng, Cát Mi Xảo cùng Hạ
Vãn Dương cũng đến, nhưng lại không thấy bóng dáng Kiều Tân Phàm đâu.
Vãn Tình biết rằng anh đi gọi cô kí giả kia đến.
“Chuyện gì vậy Tiểu Tình?”
Hạ Chính Lãng hỏi ngay, hiển nhiên lúc này mời cả nhà đến hẳn là có chuyện rồi.
“Con nghĩ rằng con không cần phải nhận lại nhà họ Tịnh nữa, mong cha có thể
hiểu cho con. Hiện tại con sống rất tốt, biết được thân thế của mình là
được rồi, không cần phải làm ồn ào để làm gì.”
Vãn Tình nói rất
rõ ràng, không hề có ý khách sáo. Sắc mặt Tịnh Đạo Hoành hơi cứng đờ,
ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nghiêm khắc và tức giận. Hạ Chính Lãng cũng nghiêm mặt, còn bà Vinh Quyên vẫn im lặng không nói gì cả. Bên cạnh,
Cát Mi Xảo nói:
“Tiểu Tình, đây không phải là trò đùa trẻ con,
khó lắm cha con mới tìm lại con từ xa xôi như thế, mẹ của Tịnh Ái lại
rộng lượng như thế, ông bà nội cũng rất thích, Tiểu Ái cũng không bài
xích con. Sao lại có thể muốn tùy ý chấp nhận rồi từ chối như vậy chứ?
Đây không phải là phim truyền hình đâu!”
Từ ngày Cát Mi Xảo bất
cẩn để lộ ra về cái chết của Dương Hiểu An, sự cảm kích của Vãn Tình
dành cho bà đã giảm đi rất nhiều, hiện tại những lời bà nói dù rất khách sáo, nhưng vẫn khiến cô bất mãn nhìn bà.
Cát Mi Xảo khiến cô có
cảm giác giống như kiểu phụ nữ nịnh nọt trong các gia tộc lớn thời xưa
vậy, chỉ là do bà được lớn lên trong thời hiện đại nên cũng không đến
mức thể hiện sự tham vọng của mình quá rõ ràng.
“Tiểu Tình, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Hạ Vãn Dương nhíu mày, anh nói xen vào vì anh biết Vãn Tình bất mãn với
Cát Mi Xảo. Lúc này mẹ anh mà nói, dù không sai, nhưng không phải ai
cũng sẽ hiểu.
“Nói đi, tủi thân cái gì, ông nội làm chủ cho cháu. Việc nhận gia đình này, bây giờ nói không nhận nữa thì quá tùy hứng rồi.”
Tuy ánh mắt Tịnh Đạo Hoành rất nghiêm túc, nhưng ông vẫn nói lý với cô,
giọng ông thể hiện rằng ông đã xem cô như cháu gái. Vãn Tình cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cô lại không thể tìm được nguyên do.
“Thưa ông nội, ông đã công bố thân thế của cháu với báo chí thế nào ạ? Có phải là giấu mọi việc về mẹ cháu hay không?”
Vãn Tình bình tĩnh nói, sắc mặt Tịnh Đạo Hoành hơi thay đổi như đã hiểu ra có chuyện gì. Ông nghiêm túc trả lời cô:
“Ông nội nhận cháu thì đương nhiên đã thừa nhận quá khứ của cha mẹ cháu, đã
là thời đại nào rồi, ông nội cũng đâu đến mức cổ hủ.”
Tịnh Đạo
Hoành nói một cách hết sức trịnh trọng, phong thái quân nhân cùng sự uy
nghiêm của ông khiến người ta không thể không tin rằng ông không hề nói
dối.
“Một khi đã như vậy thì tại sao lại không để kí giả công bố sự thật ạ?”
Vãn Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Chính Lãng và dáng vẻ nghiêm trang
của Tịnh Đạo Hoành, cô không thể không nói ra bất mãn trong lòng mình.
Vãn Tình vừa dứt lời, Tịnh Đạo Hoành thoáng trầm ngâm, rồi ông xoay sang nhìn Tịnh Ái.
“Tiểu Ái, đây là chuyện gì?”
Vãn Tình thấy Tịnh Đạo Hoành hỏi như vậy, cô liền biết là ông hoàn toàn
không biết chuyện này. Cô lại nhìn Tịnh Ái, vẻ mặt cô ta rất thản nhiên:
“Gọi phóng viên đến đây hỏi là được thôi ạ. Bây giờ kí giả càng lúc càng
không có đạo đức nghề nghiệp gì cả, chẳng lẽ là lại sắp viết xằng viết
bậy nữa đi.”
Vãn Tình không cho rằng là kí giả viết lung tung,
nếu không thì Mạc Lăng Thiên sẽ không cố ý bảo cô đi hỏi. Nhất định là
anh ta đã nghe thấy, hoặc nhìn thấy gì đó nên mới làm như vậy.
Kí giả vội vàng chạy đến, Kiều Tân Phàm gọi luôn cả hai người đến.
Một người là phó chủ biên họ Tiết, người còn lại là một kí giả nam. Hai
người họ đều tỏ ra khó hiểu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tịnh Đạo
Hoành và sắc mặt khó coi của Hạ Chính Lãng, ánh mắt họ không khỏi trở
nên căng thẳng.
“Cô Tiết, cô hãy nói hết nội dung bài báo mà ngay mai cô sẽ đăng cho chúng tôi nghe một lần đi.”
Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, giọng anh rất hiền hòa, không hề có cảm giác đang áp bách người khác. Cô kí giả kia thấy Kiều Tân Phàm hỏi như thế,
cô ta ho khan một tiếng rồi cúi đầu đọc nội dung trong quyển sổ của
mình:
“Mẹ của cô Hạ, bà Dương Hiểu An và ông Tịnh Vanh yêu thương nhau, sau đó vì vấn đề tình cảm nên ly hôn. Sau khi Dương Hiêu An qua
đời, cô Hạ chưa từng được gặp mẹ, mà được nhà họ Hạ nhận nuôi, trước tám tuổi sống ở khu nhà chính phủ, năm mười hai tuổi theo học ở trường
trung học thành phố, mười lăm tuổi học tại trường chuyên của tỉnh ~ năm
hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp xong, gả cho Mạc Lăng Thiên của xí nghiệp
Thanh Niên ~ sau đó lại kết duyên với người nối nghiệp Kiều thị, Kiều
Tân Phàm ~”
“Cô Hạ, có vấn đề gì sao?”
Nữ kí giả ngẩng đầu, chỉnh lại kính, tỏ ra vô tội nhìn Vãn Tình. Vãn Tình thì lại cảm thấy như mình bị mắc mưu.
“Vừa rồi kí giả Tiết cũng nói như thế sao?”
Giọng Kiều Tân Phàm không hề nghiêm khắc, thậm chí biểu cảm của anh hết sức
dịu dàng, chỉ là ánh mắt anh hơi bí hiểm. Cô kí giả kia nhìn thấy ánh
mắt của anh thì đỏ mặt, cúi đầu nói:
“Vừa rồi tôi đã không xem xét kỹ.”