Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 246: Chương 246: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 19)




Vãn Tình không khỏi nhíu mày, chỉ mới chớp mắt mà cô kí giả này đã đổi trắng thay đen.

“Cô Tiết, cô điều tra những điều này ở đâu?”

Vãn Tình thấy vẻ mặt kí giả Tiết hơi xấu hổ, cô ta lại chỉnh kính rồi ngẩng đầu trả lời:

“Vừa rồi tôi hỏi trợ lý của mình, bởi vì cô ấy không biết rõ, cho nên mới hiểu lầm. Sau đó cô Hạ lại đến hỏi tôi, tôi cảm thấy có kì đó kì lạ nên lại hỏi cô Tịnh. Cô Tịnh đã giải thích rõ ràng với tôi rồi, rất xin lỗi đã khiến cô hiểu lầm.”

Khi cô Tiết nói lời này, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. Vãn Tình không thể không nhìn Tịnh Ái, nhưng chỉ thấy cô ta mỉm cười thản nhiên:

“Tôi nghĩ có thể là thư ký Lý đã nói sai đấy, có rất nhiều người đều cho rằng chúng ta là chị em ruột mà. May mà cô Tiết đã đến hỏi tôi, hiểu lầm mà thôi, chị đừng tức giận nữa.”

Tịnh Ái cười tươi như hoa, như thể đang cười Vãn Tình chuyện bé xé ra to vậy.

Không chỉ mình ông Tịnh Đạo Hoành và bà Vinh Quyên cảm thấy Vãn Tình quá nhạy cảm, mà Hạ Chính Lãng và Cát Mi Xảo cũng tỏ ra không vui, cả Hạ Vãn Dương cũng hơi mỉm cười nói:

“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, Tiểu Tình, đừng tức giận nữa.”

Vãn Tình cũng không trả lời anh mà nhìn người kí giả còn lại, Kiều Tân Phàm lập tức hỏi:

“Còn kí giả Ngô thì sao?”

Vãn Tình chú ý kí giả Ngô hiển nhiên không tập trung, nhưng anh ta cũng tỉnh táo lại, nhã nhặn trả lời một cách chuyên nghiệp.

“Chúng tôi chủ yếu là đưa tin về việc thăng chức của ông Tịnh Vanh, còn về cô Hạ đây thì không giới thiệu gì đặc biệt cả. Vì ó thể hoàn toàn không điều tra về vấn đề thân thế của cô Hạ.”

Rất hiển nhiên chỉ có kí giả Tiết là biết chuyện này, còn về việc không nhắc đến Dương Hiểu An thì làm thế nào mà Mạc Lăng Thiên biết được, rồi lại còn báo với cô nữa?

Trực giác của cô tin tưởng Mạc Lăng Thiên không phải là dạng người kiếm chuyện, chẳng lẽ đây là trò của Tịnh Ái sao?

“Sắp đến giờ rồi, chúng ta cứ đứng ở đây, khách khứa bên ngoài sốt ruột rồi đấy ạ! Mọi người đi ra thôi ạ.”

Tịnh Ái rất thản nhiên, hoàn toàn không hề có bất cứ sơ hở nào. Cô ta vừa dứt lời, hai kí giả kia lập tức bỏ đi, còn ông Tịnh Đạo Hoành cũng chuẩn bị ra ngoài, hiển nhiên là muốn tiếp tục việc này.

Cũng vào lúc này, người chủ trì buổi tiệc đã bước đến nói:

“Thưa ông Tịnh, khách mời đã đến đông đủ rồi ạ.”

Lần này hiển nhiên là Vãn Tình tự làm mình mất mặt, cô không hiểu, mục đích của Tịnh Ái là gì khi sắp xếp việc này như thế, chẳng lẽ chỉ là muốn khiến cô gây ấn tượng xấu với trưởng bối hai nhà sao?

“Phóng viên bây giờ càng ngày càng không có đạo đức nghề nghiệp, cái gì cũng dám viết xằng bậy! Bây giờ đã làm rõ rồi, đừng tức giận nữa, đi thôi.”

Người đầu tiên bắt lấy tay Vãn Tình là Tịnh Ái, chỉ thấy cô ta mỉm cười thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ gì là không quan tâm cả. Điều này khiến Vãn Tình lòng kiên trì của Vãn Tình nảy sinh hoài nghi, bức ảnh uy hiếp kia chỉ là trùng hợp, không phải là cô ta làm sao?

“Đúng vậy, lần trước trong lễ cưới, hôn sự của tôi và Kiều Tân Phàm suýt nữa thì bị phá, đột nhiên có phóng viên mang ảnh ra uy hiếp tôi, nói rằng tôi là con riêng của nhà họ Hạ.”

Vãn Tình bình tĩnh nói xong, chỉ thấy mắt Tịnh Ái khẽ lóe lên, tức giận ra mặt nói:

“Nếu mà là tôi thì nhất định phải bắt được tên kí giả đó để điều tra cho ra manh mối.”

Tịnh Ái ra vẻ chính nghĩa, Vãn Tình sửng sốt, xoay lại nhìn Kiều Tân Phàm, cô cũng nhìn thấy ánh mắt anh thoáng thay đổi khi nhìn về phía Tịnh Ái.

Chẳng lẽ không phải là Tịnh Ái? Vãn Tình sững sờ, lại thêm vừa bước vào hội trường thì đã có một người bảo an vội vội vàng vàng bước đến.

“Cô Kiều, có một vị tên là Triệu Cường tìm cô!”

Vãn Tình nhìn thấy Triệu Cường đang đứng ở cửa, vừa tò mò nhìn những người ở đây, sau đó lại nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt lo lắng và chờ mong.

Vãn Tình gật đầu, người bảo an cho Triệu Cường vào. Anh ta bước nhanh đến, ánh mắt dừng trên mặt Tịnh Ái, rồi khi bước đến bên cạnh Vãn Tình, nhìn thấy người đang bước đến sau lưng cô, khuôn mặt anh ta cứng đờ.

“Cô Kiều, việc này có thể nói riêng được không?”

Vãn Tình thấy sắc mặt Triệu Cương thoáng chút khẩn trương và xấu hổ, ánh mắt anh lóe lên, đồng thời lại như đang cầu xin.

“Có chuyện gì, bí mật như thế, không dám nói ở đây sao?”

Tịnh Ái mở miệng nói, giọng điệu như muốn gây sự. Khi Vãn Tình xoay lại nhìn cô ta, cô không nhìn thấy cô ta có gì lúng túng, mà phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Là Triệu Cường à, thảo nào tôi thấy quen như thế! Đến mách lẻo hả?”

Tạ Sáng mặc một bộ đồ tây phẳng phiu mà thoải mái, tay còn đang bưng ly rượu, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn Vãn Tình. Anh ta cúi đầu như tự hỏi gì đó, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn cô nói:

“Em gái này, em còn nhớ chứ ~ thân thế của em là do tôi công bố.”

Đột nhiên Tạ Sáng nói một câu không đầu không đuôi, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc. Vãn Tình liếc Tạ Sáng, nhưng anh ta không hê sợ hãi.

Khi Tạ Sáng dứt lời, Kiều Tân Phàm cua mày, còn Hạ Vãn Dương cũng bước đến.

“Tạ Sáng?”

Giọng Hạ Vãn Dương đầy khó tin, vừa nghiêm túc, lại vừa lạnh lẽo. Vãn Tình rất ít khi thấy anh tức giận, cô không khỏi nhíu mày nhìn Triệu Cường, anh ta nhìn Tạ Sáng, rồi buồn bực thở ra, nói:

“Là anh ta!”

Vãn Tình không thể ngờ được là Tạ Sáng, nhất thời cô nhìn sang anh ta:

“Tại sao?”

Với những gì cô biết về Tạ Sáng thì dù anh ta có là một hoa hoa công tử, nhưng lại giúp cô rất nhiều việc. Anh ta không có lý nào lại dùng cách nào nhắm vào cô.

“Tạ Sáng, đầu cậu úng nước rồi hả?”

Hạ Vãn Dương tức giận nhìn Tạ Sáng, anh chỉ hận không thể túm lấy cổ áo anh ta. Ánh mắt Tạ Sáng cũng sáng lên, rồi nhẹ giọng nói:

“Hết cách, ai bảo cơ hội thăng chức này chỉ có một chứ, không phải cha cậu, thì cha tôi.”

Tạ Sáng cười cười, giọng cười dù rất nhỏ cũng đủ để Vãn Tình nghe thấy. Nói xong, anh ta lập tức xoay người bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.