Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 229: Chương 229: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 2)




Giọng Vãn Tình đầy sự châm chọc, thậm chí nụ cười của cô cũng là cười nhạo. Vẻ mặt Mạc Lăng Thiên cứng đờ, nhìn chằm chằm cô, rồi như thể đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện, anh ta buông cô ra, đồng thời bước lùi dựa vào bức tường lớn sau lưng.

Có lẽ anh ta thật sự đã say quá rồi, cho nên đột nhiên mới trở nên khác thường như thế, mới có thể đánh mất lý trí như thế.

Khi Vãn Tình thấy Mạc Lăng Thiên sắp ngã, theo bản năng cô đưa tay ra kéo anh ta, nhưng cũng vì hành động này mà khiến Vãn Tình vô cùng hối hận. Đúng là ngu xuẩn khi muốn dùng sức lực của cô để kéo anh ta.

Cả người Vãn Tình ngã vào lòng Mạc Lăng Thiên, cô muốn đứng dậy, nhưng không hề dễ dàng, Mạc Lăng Thiên như thể ăn gan hùm, không, phải nói là anh ta vốn là kẻ không biết sợ hãi là gì mới đúng. Lúc này đây, anh ta ôm lấy thắt lưng Vãn Tình, và không có ý định cho cô cơ hội đứng dậy.

Tư thế lúc này có thể khiến người khác hoài nghi nhất, Vãn Tình bối rối đến mức toát cả mồ hôi, nhưng Mạc Lăng Thiên cũng không thèm để ý đến mình đang ở đâu, ánh mắt anh ta sáng lên, rồi cứ như thế nhìn Vãn Tình, để mặc cô giãy dụa, mặc kệ cô tức giận.

“Mạc Lăng Thiên, anh điên rồi sao?”

Vãn Tình vô cùng tức giận, tên Mạc Lăng Thiên này điên rồi, đột nhiên lại trở nên bất thường như thế.

“Tại sao anh vốn rất căm ghét tôi, tại sao bây giờ lại nhìn tôi như thế?”

Mạc Lăng Thiên nhắm mắt lại, miệng mấp máy như thế đang tự nói với mình. Vãn Tình và anh ta bên nhau ba năm, cô chưa từng thấy anh ta tự nhận mình sai, anh ta càng chưa từng tình cảm với cô. Thế nhưng lúc này, anh ta lại để lộ vẻ mặt yếu ớt và sai lầm của mình trước mặt cô. Anh ta cho rằng như vậy thì có thể tìm lại chút tình cảm và hoài niệm của cô sao?

Cứ cho là như vậy thì cũng chính vì những việc mà anh ta đã làm khiến cô chịu tổn thương, và rồi càng trở nên oán giận và xem thường, ở đâu ra có cảm động hay mềm lòng chứ?

“Mạc Lăng Thiên, nếu như anh còn không buông tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Khi Vãn Tình lạnh lùng thốt ra lời nói này, cô thật sự lấy điện thoại ra. Lúc này, đột nhiên Mạc Lăng Thiên mở mắt, vẻ mặt lạnh lẽo của ah ta giờ đây như đang mê man.

Vãn Tình nhìn chằm chằm dáng vẻ này của anh ta, cô chỉ hận không thể đá bay anh ta đi.

Tại sao bây giờ Mạc Lăng Thiên lại đột nhiên có vẻ mặt. hành động và lời nói thế này? Tất cả mọi thứ đến quá bất ngờ, và cũng vô cùng khó tin.

Đột nhiên Vãn Tình nhớ ra cô thư ký vừa rồi đưa mảnh giấy cho cô. Vãn Tình vừa lấy điện thoại, vừa cố gắng bấm số điện thoại trên mảnh giấy đã sắp bị vò nát kia để gọi cho cô thư ký của anh ta. Cô ta nhanh chóng nghe máy, hơn nữa còn kinh ngạc nói:

“Tổng giám đốc Mạc thật sự đến tìm cô sao?”

Vãn Tình không có tâm trạng để suy xét lời nói của cô ta, mà vội vàng nói:

“Phiền cô mau chóng đến đưa anh ta đi đi.”

Nói xong, Vãn Tình lạnh lùng gác máy thì lại nhìn thấy Mạc Lăng Thiên cau mày, nhưng anh ta vẫn nằm yên không nói gì, cũng không có ý định buông tay ra.

“Mạc Lăng Thiên, tôi không cầm biết có phải là anh say rồi, hay là bị điên rồi. Mong anh đừng làm những chuyện ấu trĩ thế này.”

Nhưng Mạc Lăng Thiên vẫn trầm mặc không nói, Vãn Tình cố gắng vùng vẫy, cô không muốn mặt mình dựa vào lồng ngực anh ta. Người mà đã từng chỉ cần anh ta đến gần cô thì cô lập tức trở nên bối rối đã không còn tồn tại nữa rồi.

“Khoa trưởng Hạ hình như là khó chịu nên phải vào nhà vệ sinh, vậy sao lại không thấy đâu nhỉ?”

Một đồng nghiệp nữ cất tiếng phía sau bức màn, Vãn Tình cả kinh, cô hận không thể đánh cho tên khốn Mạc Lăng Thiên này bất tỉnh đi.

Thế nhưng lúc này cô không thể mở miệng được, nếu như bị người ta nhìn thấy thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu hiểu lầm đâu.

Vãn Tình hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng Mạc Lăng Thiên vẫn cứ bất động. Nếu như có người nhìn kỹ thì nhất định sẽ nhìn thấy đôi chân dài của Mạc Lăng Thiên phía sau bức màn. Lòng Vãn Tình nóng như lửa đốt, nhưng cô không dám phát ra âm thanh nào cả. Cũng vào lúc này đột nhiên có tiếng giày cao gót vang lên.

“Tổng giám đốc Mạc ~”

Vào đúng lúc cô thư ký kéo bức màn lên thì người đang tìm cô cũng có cảm giác kì lạ mà quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt Vãn Tình căng thẳng, nghiêm túc nói:

“Phiền cô mau chóng đưa người đàn ông này đi đi.”

Vãn Tình nhìn thấy người đang đi đến kia thì càng thêm gay gắt.

“Vãn Tình ~”

Giọng Kiều Tân Phàm vang lên đầy khó hiểu, Vãn Tình chỉ cảm thấy ảo não và tức giận, nhưng tay của Mạc Lăng Thiên vẫn không buông cô ra.

“Tiểu Tuyết ~”

Nhưng đột nhiên anh ta mở to đôi mắt mê man của mình, khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta tỏ ra mờ mịt, đồng thời gọi tên Lai Tuyết và buông tay ra. Suýt chút nữa thì Vãn Tình hoài nghi mình nghe lầm, nhưng cô lại hiểu ra lý do vì sao đột nhiên Mạc Lăng Thiên lại gọi tên Lai Tuyết.

“Tân Phàm ~”

Vãn Tình được Kiều Tân Phàm đỡ dậy, còn cô thư ký thì vừa cố hết sức đỡ Mạc Lăng Thiên, vừa nói:

“Thật lòng xin lỗi, Tổng giám đốc uống say rồi, gần đây tâm trạng anh ấy không được tốt, nên thường hay mượn rượu giải sầu.”

Cô thư ký kia quả nhiên là một người đầy trách nhiệm, cô ta đã nhận ra Vãn Tình và Kiều Tân Phàm. Đồng thời Kiều Tân Phàm cũng nhận ra cô ta, anh khẽ gật đầu, sau đó ôm Vãn Tình vào lòng.

“Khoa trưởng Hạ ~ anh Kiều đến đón cô ~”

Đồng nghiệp nữ vừa chạy đến hiển nhiên đã nhìn thấy việc vừa rồi Mạc Lăng Thiên ôm chặt cô. Nhưng cô ta thức thời lựa chọn im lặng, mắt liếc nhìn Mạc Lăng Thiên và Vãn Tình, cuối cùng lại quan sát vẻ mặt của Kiều Tân Phàm.

“Anh ta uống say nhận lầm người.”

Vãn Tình lạnh lùng nói, cô nép vào lòng Kiều Tân Phàm. Mạc Lăng Thiên sau khi đứng thẳng dậy thì khuôn mặt lại trở nên lạnh lẽo và tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sau lưng Vãn Tình, rồi nói:

“Cô không phải là Tiểu Tuyết!”

Vãn Tình nhìn thấy cô thư ký kia hơi kinh ngạc, nhưng cô ta lập tức nói:

“Tổng giám đốc Mạc, bên kia còn vài người đang chờ anh đấy, anh mau qua đó đi ạ.”

Mạc Lăng Thiên vuốt nhẹ cằm, để cho cô thư ký đỡ anh ta xoay người bước đi như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vãn Tình vẫn còn bị kinh ngạc, Kiều Tân Phàm liền dịu dàng, quan tâm hỏi:

“Em không sao chứ?”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt quan tâm của anh, cô thoáng chần chừ. Cô vừa gật đầu vừa quan sát thần sắc của anh, hẳn là anh sẽ không hiểu lầm chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.