Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 228: Chương 228: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá trễ! (Phần 1)




Cả bàn tiệc bỗng nhiên yên lặng,Vãn Tình thấy các đồng nghiệp bắt đầu bàn tán vui vẻ, cô cũng chỉ mỉm cười bình thản, tay giơ cao ly nước trái cây.

“Khoa trưởng Hạ thật là tốt số nha!”

Một đồng nghiệp nữ cảm thán, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Bên cạnh, Tiểu Quách cũng bổ sung:

“Chị Hạ là mạng phú quý cơ mà, nào chúng ta cùng nâng ly.”

Không khí lại náo nhiệt trở lại, Vãn Tình cũng cảm thấy thoải mái hơn. Trong mắt cũng những người ở đây, cô càng lúc càng trở nên khác thường, rất nhiều người chỉ nhìn vào thân thế của cô, ngưỡng mộ cô được gả vào nhà giàu, mà lại không hề biết rằng chính thân thế này đã dày vò cô biết bao nhiêu lâu, họ càng không biết được sự tổn thương và bất đắc dĩ khi một lần tái giá.

Dù sao này những điều này đều đã qua cả rồi, khôn thể phủ nhận rằng Hạ Vãn Tình cô rất may mắn, hoặc nói cách khác là gặp được Kiều Tân Phàm chính là điều may mắn nhất của cô.

Trong bầu không khí càng uốn càng náo nhiệt này, Vãn Tình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tuy rằng hai ngày nay không bị chóng mặt nhiều như khi đi máy bay, nhưng chỉ cần ăn gì vào là cô vẫn cảm thấy buồn nôn.

Thậm chí Vãn Tình có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nghịch ngợm của em bé, còn chưa sinh ra mà đã khí thế thế này rồi.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Vãn Tình không quay về bàn tiệc ngay, ngửi mùi tôm cá này khiến cô không muốn ăn, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Ở giữa nhà hàng có một khoảng sân vắng vẻ, yên tĩnh như tách rời khỏi thế giớ bên trong kia.

Vãn Tình liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn lâu mới đến lúc Kiều Tân Phàm đến đón cô, nhưng mà cứ đứng ngây ra ở đây cũng chẳng có gì thú vị. Cô định gọi điện thoại xem thử Kiều Tân Phàm có đang rảnh rỗi để đến đón cô sớm hay không.

Hai cánh cửa sổ bất ngờ bị ai đó đẩy mạnh ra, Vãn Tình hơi giật mình. Cô nhìn thấy một cô gái mặc trên người một bộ trang phục công sở đột nhiên vội vã chạy đến, ánh mắt rảo tìm khắp nơi như thể đang tìm ai đó.

Sau khi nhìn thấy Vãn Tình, cô ta hơi sửng sốt, hiển nhiên là đã nhận ra cô. Cô ta hơi chần chừ, rồi mở miệng nói:

“Cô Hạ, tôi la thư ký của Tổng giám đốc Mạc, nếu như cô có nhìn thấy anh ấy thì mong cô hãy báo cho tôi biết được không?”

Nói xong, cô ta nhanh chóng lấy giấy bút ra viết tên và số điện thoại rồi đưa cho Vãn Tình. Cô còn đang thoáng chần chừ, chuẩn bị từ chối, nhưng cô gái kia lại vô cùng kiên định, nhất quyết nhét mảnh giấy vào tay cô.

“Gần đây tâm tình của tống giám đốc Mạc không được tốt, vừa rồi lại uống quá say, tôi sợ anh ấy sẽ gặp chuyện.”

Cô gái kia vừa nói xong thì đã lập tức bỏ đi, Vãn Tình nhìn dãy số và tên trên giấy, cô cười khổ, chẳng lẽ cô gái này cho rằng Mạc Lăng Thiên đã gặp cô.

Vãn Tình cũng không để tâm lắm, cô lại tiếp tục gọi điện thoại cho Kiều Tân Phàm, vừa hay anh cũng đã xong công việc, cô dặn dò anh vài câu rồi mới gác máy.

Gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi rượu nồng đậm xộc vào mũi Vãn Tình, cô hơi nhíu mày, vừa xoay người thì liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, cô bất giác cừng đờ, kinh ngạc nhìn anh.

Đôi mắt này trước kia vẫn luôn lạnh lung và cao ngạo, nhưng giờ đây lại đầy u buồn và thâm trầm. Anh ta cứ nhìn chằm chằm Vãn Tình như vậy, thậm chí khiến cô cảm thấy như ảo giác rằng anh ta u sầu như vậy là vì cô.

Mùi rượu xộc lên khiến Vãn Tình khó chịu, cô đang chuẩn bị bỏ đi thì dáng người cao lớn kia đã chặn đường cô. Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Mạc Lăng Thiên, vẻ mặt cô cũng dần dần trở nên lạnh lẽo.

“Anh làm cái gì vậy?”

Vãn Tình không hề khách sáo nói, cô rất bất mãn khi Mạc Lăng Thiên chặn đường mình. Cô và anh ta không nên gặp lại nhau thế này.

Thế nhưng Mạc Lăng Thiên lại chỉ nhìn cô, có vẻ như anh ta đã say, mà cũng có thể là đang rất tỉnh táo. Nói tóm lại anh ta cứ thản nhiên với lời nói lạnh nhạt của Vãn Tình, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn cô.

Vãn Tình bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, cô cảm thấy mất kiên nhẫn, hay nói cách khác là bắt đầu tức giận. Mạc Lăng Thiên dựa vào đâu mà nhìn cô như thế, như thể cô đã làm gì sai với anh ta không bằng.

Vãn Tình lại rẽ sang hướng khác, nhưng dáng người cao lớn của anh ta lại chặn trước mặt cô. Lần này rốt cuộc Vãn Tình cũng không thể nhịn nữa.

“Mạc Lăng Thiên ~”

Giọng Vãn Tình đầy nghi ngờ và bất mãn, ánh mắt cô lạnh lùng, cô giơ tay định đẩy anh ta ra thì lại xảy ra một việc không thể ngờ.

Mạc Lăng Thiên bỗng dùng sức ôm Vãn Tình vào lòng, tựa cằm lên trán cô. Vãn Tình phải hít một hơi vì bị đau, đột nhiên bị Mạc Lăng Thiên ôm thế này khiến hồn cô như bay đi đâu mất.

“Mạc Lăng Thiên, buông tôi ra ~”

Mạc Lăng Thiên không nói gì, mà chỉ ôm chặt Vã Tình. Thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim anh ta đang đập rất nhanh trong lồng ngực. Anh ta uống say rồi, thậm chí đã say đến không biết bản thân đang làm ra chuyện gì nữa.

Vãn Tình dùng sức đánh Mạc Lăng Thiên, cô hận không thể cắn xé anh ta ra. Nhưng Mạc Lăng Thiên lại cứ không chịu buông cô ra.

“Để cho tôi ôm một chút.”

Giọng Mạc Lăng Thiên trầm khan đầy mệt mỏi, hoặc cũng có thể là do lời khẩn câu yếu ớt mà Vãn Tình quá xa lạ. Trong ấn tượng của cô, Mạc Lăng Thiên chưa từng như thế này.

Lòng cô thoáng xúc động thì Mạc Lăng Thiên lại càng ôm cô chặt hơn. Vãn Tình đánh anh ta cũng chẳng có tác dụng gì. Mạc Lăng Thiên áp sát đầu lên vành tai cô, đứng yên không nhúc nhích.

“Mạc Lăng Thiên, anh tỉnh lại đi. Anh muốn ôm thì đi mà ôm người phụ nữ mà anh yêu, anh tỉnh táo lại đi.”

“Mạc Lăng Thiên, tên khốn này ~”

Dù cho Vãn Tình mắng thế nào, Mạc Lăng Thiên cũng chết không chịu buông cô ra, không cho cô cơ hội bỏ đi. Cuối cùng Vãn Tình quá tức giận rồi, cô há miệng hung hăng cắn lên tai trái của anh ta.

Mạc Lăng Thiên kêu lên đau đớn, rốt cuộc cũng phải buông lỏng tay.

Ánh mắt Vãn Tình đầy lửa giận, cô đang rất phẫn nộ. Nhưng Mạc Lăng Thiên cũng kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt anh ta cứ chăm chú như thế, miệng thì nói:

“Hạ Vãn Tình, em thật sự đã quên tôi rồi sao?”

Vãn Tình không ngờ đột nhiên Mạc Lăng Thiên lại gọi tên cô, lại hỏi cô như thế. Nếu như anh ta đã say, thì chẳng lẽ là anh ta nhận nhầm người. Còn nếu anh ta không say, vậy thì anh ta hoàn toàn biết rõ vừa rồi mình làm những gì sao?

Những lời anh ta nói khiến Vãn Tình hơi sửng sốt và chán ghét, rồi ánh mắt cô lộ đầy vẻ kinh ngạc không thể tin nổi.

“Mạc Lăng Thiên, đừng nói với tôi rằng đột nhiên anh đã yêu tôi rồi đấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.