Trại trẻ mồ côi chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi, để đừng tạo ra mâu thuẫn tâm lý ở Cát Mi Xảo về Vãn Tình, cho nên Hạ Chính Lãng và Dương Hiểu Lam mới làm như
thế, điều này có thể hiểu được. NHưng một tha1nng sau khi Vãn Tình đến
nhà họ Hạ thì Cát Mi Xảo cũng mang thai Hạ Vãn Dương.
Nếu như Hạ Chính Lãng không kiên trì, và Vãn Tình lúc nhỏ không dễ chịu, đáng yêu thì có lẽ số mệnh cô lúc này cũng đã khác.
Khi được nghe những điều này từ chính miệng Hạ Chính Lãng, Vãn Tình rất cảm kích ông và Dương Hiểu Lan.
Nhưng trên đời này không có bất cứ người nào có thể bình thản mãi mãi cất
giấu một bí mật rất lớn được. Chỉ bởi vì chúng ta đều là con người, có
thất tình lục dục, có hỷ nộ ái ố. Cát Mi Xảo sẽ oán giận, Vãn Tình sẽ
trút hết bầu tâm sự của mình, còn Dương Hiểu Lan thì không muốn rời bỏ
thế gian. Con người ta có đôi khi lại rất giản đơn.
Mà Vãn Tình
cũng không xem nhẹ câu nói của Tịnh Vanh, ông nói sau khi mẹ cô gặp mẹ
của Tịnh Ái thì nhất quyết ly hôn, thậm chí không tiếc dùng đến cách nói dối để khiến Tịnh Vanh tổn thương.
Vậy thì năm đó họ đã nói
những gì? Hình ảnh Tịnh Ái bỗng xuất hiện trong đầu Vãn Tình, dáng vẻ cô ta tự tin, ung dung, nhanh nhẹn, lại cơ trí như thế, vậy thì mẹ cô ta
thế nào?
Vãn Tình quỳ trước mộ của mẹ cô, lòng cô rối bời không
yên, bao nhiêu suy nghĩ cứ quấn lấy cô. Tất cả mọi buồn phiền, đau đớn
trước đây lúc này như biến mất hết, khiến cô cảm thấy trống rỗng, mất
mác.
Một cánh tay mạnh mẽ nâng cô dậy, không phải là Kiều Tân Phàm, mà là Tịnh Vanh.
Tuy rằng vẻ mặt ông lạnh lùng, tuy ông khiến cô cảm giác vừa gần vừa xa,
thế nhưng cô vẫn cảm giác được tình cảm máu mủ ruột thịt.
“Nhà họ Tịnh bất cứ lúc nào cũng đều chào đón con quay về.”
Giọng Tịnh Vanh trầm trầm nhưng mạnh mẽ, Vãn Tình dường như đã hiểu được tại
sao mẹ lại yêu cha, bởi vì ông rất nam tính, vừa dịu dàng lại vừa lạnh
lùng.
“Năm đó, mẹ và mẹ của Tịnh Ái đã nói gì với nhau ạ?”
Vãn Tình không hề nói cô sẽ về nhà họ Tịnh hay không, mà vẫn cố chấp hỏi
cho đến cùng, cô muốn biết rõ là mẹ cô thành toàn cho họ hay là từ bỏ.
“Lần đó ta bỏ đơn vị, vì nhớ mẹ con quá nên ta đã trốn ra ngoài, vì vậy mà xảy ra vấn đề lớn.”
Tịnh Vanh cau mày, ánh mắt ông buồn bã nhìn xa xăm, yết hầu ông cứng đờ như đang cố kiềm chế cảm xúc.
“Mẹ của Tịnh Ái là nữ đặc vụ. Sau này bà ấy đã giúp ta.”
Khi Tịnh Vanh nhìn Vãn Tinh, ánh mắt ông như thể đang muốn tìm ra hình ảnh của mẹ cô trong cô vậy.
Mẹ của Tịnh Ái không thể nào vô duyên vô cớ lại đi giúp đỡ Tịnh Vanh, vậy thì mẹ cô đã từ bỏ để sửa chữa lỗi lầm cho cha sao?
Hay là còn lý do gì khác? Là quyền thế, là tự tôn?
Có lẽ Tịnh Vanh cũng giống như cô vậy, mãi mãi cũng không thể biết được
Dương Hiểu An và mẹ của Tịnh Ái đã nói gì với nhau. Nhưng hẳn là ông ấy
hiểu rõ tình cảm sâu nặng mà Dương Hiểu An dành cho mình, yêu đến rõ
ràng quả quyết.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Vãn Tình cảm thấy thoáng
cảm động và hạnh phúc. Suy cho cùng thì sự thật cũng không đến mức tan
nát đáng xấu hổ.
“Chúng ta về nhà chứ?”
Vãn Tình nhìn cha, một người đàn ông mang vẻ ngoài đầy lạnh lùng nhưng cũng rất dịu dàng
này. Cô không gật đầu, cũng không lắc đầu, mà chỉ hỏi ông:
“Cảm ơn cha đã cho con biết những chuyện này.”
Tịnh Vanh không nói gì, ông chỉ nhẹ nhàng dùng bàn tay thô ráp của mình vô lên đầu vai cô.
Hạ Chính Lãng đứng bên cạnh cũng hiền hòa, thân thiết, lại vừa xa lạ như một bậc trưởng bối nói với cô:
“Nhà họ Hạ bất cứ lúc cũng cũng chào đón con quay về.”
Khi Hạ Chính Lãng nói điều này, khuôn mặt ông thoáng xấu hổ và bất đắc dĩ.
“Cảm ơn cha đã nuôi nấng con bao nhiêu năm qua ạ!”
Vãn Tình cũng không để tâm đến nguyên nhân trước đó Cát Mi Xảo lạnh lùng
lại đột nhiên thay đổi thái độ. Nhưng cô cũng không vì bất ngờ tìm được
cha mình là Tịnh Vanh mà bỏ qua ân tình của nhà họ Hạ.
Điều cuối cùng mà cô lựa chọn chính là vòng tay và sự ấm áp của Kiều Tân Phàm.
Giống như cô vẫn luôn mải miết chạy trong cơn mơ, cuối cùng thì đã hiểu rõ
tất cả mọi chuyện, nhìn thấy mọi chân tướng sự việc. Lúc này đây trên
đường quay về, Vãn Tình nặng nề đi vào giấc ngủ, cô mệt rồi, nhưng đồng
thời cũng đã dỡ bỏ được không ít gánh nặng.
Thế giới thật sự rất
nhỏ, nếu như không phải vì mang thai mà cô phải mau chóng quay về thì có lẽ cô đã không thể gặp được Tịnh Vanh đang chuẩn bị rời khỏi, có lẽ cô
sẽ không biết được mẹ mình rốt cuộc là người thế nào và có lẽ cô cũng
không thể hóa giải được sự lạnh lùng của Cát Mi Xảo.
Sau khi Vãn Tình tỉnh dậy, thấy Kiều Tân Phàm vẫn đang chuyên tâm lái xe, cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Tịnh Vanh đi rồi, Vãn Tình cũng không đến tiễn, bởi vì ông ấy đi cùng Tịnh
Ái, còn ông Tịnh Đạo Hoành và bà Vinh Quyên cũng không bắt buộc cô phải
lựa chọn. Lúc này, cuộc sống của cô lại yên tĩnh trở lại.
Ba ngày sau, tinh thần Vãn Tình đã khôi phục trở lại, cô cũng đấu tranh vớ sự kiên quyết của bà Kiều để quay lại làm việc.
Bài báo liên quan đến thân thế của Vãn Tình hiển nhiên đã tạo nên một sức
ảnh hưởng nhất định. Khi các đồng nghiệp nhìn thấy Vãn Tình tràn đầy
năng lượng quay lại làm việc thì cũng không thể không lén nhìn cô vài
lần.
Vãn Tình cũng không quên được bài báo kia cùng với những lời đồn đại sau lưng mình. Chỉ là cô không tìm thấy chứng cứ nên cũng không thể khẳng định là do Tịnh Ái làm.
“Chị Hạ, nghe nói chị đi cả phi cơ riêng đến Hawaii du lịch trăng mật sao?”
Tiểu Quách luôn nghe ngóng được mấy chuyện bát quái liên quan đến các nhà
giàu có. Thấy Vãn Tình cũng không trả lời, nên lại bổ sung một câu:
“Ngay cả Cục trưởng Cao cũng nói lần này chắc là cô sẽ từ chức về nhà làm phu nhân nhà giàu rồi.”
Cuối cùng Vãn Tình ngẩng đầu liếc Tiểu Quách một cái khiến cô ấy ngượng ngùng nói:
“Tối nay cả Cục sẽ mở tiệc chúng mừng, tôi được Cục trưởng dặn đến báo với cô một tiếng, cô có đi được không?”
Vãn Tình nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Tiểu Quách, cảm thấy hơi buồn cười, cô vừa sắp xếp tài liệu đã ký xong trên bàn, vừa nói:
“Tôi cũng đâu phải là ba đầu sáu tay, mọi người đều rảnh rỗi, tôi sao lại không có thời gian chứ nhỉ.”
Vãn Tình vừa dứt lời, Tiểu Quách vội vàng chạy ra ngoài. Vãn Tình lại tìm
thấy được cảm giác đang sống thật sự, bình tĩnh mà đơn thuần, như thế
này là đủ rồi.
Đương nhiên bên cạnh đó còn có một niềm hạnh phúc khác nữa, một niềm hạnh phúc mà chỉ người làm mẹ mới có được.
“Lần này Khoa trưởng Lưu đã lập được công lao lớn, chúng tôi xin nâng ly chúc mừng. Chúc mừng Khoa trưởng Lưu!”
Trong buổi tiệc, Cục trưởng Cao đại diện phát biểu, mọi người đều cùng nhau
nâng ly chúc mừng, nhưng Vãn Tình thì chỉ dám gọi nước trái cây.
“Chị Hạ, sao lại uống thứ khác mọi người vậy, cạn ly cạn ly chứ ~”
Khi Tiểu Quách sắp mang rượu đến, đồng thời các đồng nghiệp cũng nhìn cô
bằng ánh mắt nghi hoặc, Vãn Tình đành phải giải thích lý do mình không
uống được rượu.