Tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của mình, thậm chí là đã bị bà ấy
vứt bỏ từ khi sinh ra, nhưng lúc này đây khi nghe thấy những lời này,
Vãn Tình vẫn cảm thấy lòng như bị xé toạc ra, khó có thể bình tĩnh được.
Trong phút chốc cô chợt hiểu ra vì sao ánh mắt của Tịnh Vanh lại đau đớn kịch liệt đến thế. Thậm chí cô còn có thể nhận ra được tình thân từ ông khi
ông không nói với cô điều này vì thấy cô đang không được khỏe.
Nếu cô đoán không sai thì Tịnh Vanh đã đến tìm Cát Mi Xảo, nếu không thì bà ấy sẽ không dịu dàng và ôn hòa như thế này, sẽ không đến và nói những
lời này.
Vãn Tình thất thần trong phút chốc không chỉ khiến Kiều
Tân Phàm lo lắng mà còn khiến bà Kiều bất mãn, thế nhưng thân là bậc
trưởng bối nên bà Kiều cũng phải kiềm chế sắc mặt nói:
“Bà thông
gia, những lời bà nói đây có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Vãn Tình, con bé vừa có thai, không thể chịu được kích thích thế này.”
Hiển nhiên Cát Mi Xảo không ngờ đến điều này, càng không ngờ Tịnh Vanh hoàn
toàn không nói với Vãn Tình rằng Dương Hiểu An đã mất.
“Vãn Tình, con có thai rồi ư? Cha của con ~ ông ấy không nói với con chuyện của mẹ con sao?”
Cát Mi Xảo hơi ngượng ngùng, hiển nhiên là bà ấy chuẩn bị lúc này làm một
người mẹ tốt, sau đó thì kéo lại hình tượng cho mình, đây là việc tốt
với cả nhà họ Tịnh, và Hạ Chính Lãng. Chỉ tiếc bà ấy không ngờ người cha ấy thật lòng yêu thương con gái mình nên đã giấu chuyện này.
“Con không sao, cảm ơn mẹ ạ. Con biết rồi, con vô cùng biết ơn mẹ đã nuôi dạy con bao năm qua, con sẽ cố hết sức báo đáp mẹ ạ.”
Vãn Tình nói chuyện hết sức khách sáo, sắc mặt của Cát Mi Xảo cũng càng
ngày càng xấu đi, bà đưa tay muốn nói gì đó, nhưng Vãn Tình lại đứng dậy đi về phòng.
“Vãn Tình ~”
Kiều Tân Phàm lập tức chạy theo ôm lấy cô, Vãn Tình cảm nhận được cái ôm ấm áp của anh, cô không cố kìm chế nữa mà ôm lấy anh, để cho từng hàng nước mắt thi nhau rơi xuống.
Mặc dù oán hận, dù cho thất vọng, dù là bất mãn, nhưng khi nghe thấy mẹ đã
không còn trên thế gian nữa, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Một ngày này đối với Vãn Tình mà nói, đại hỷ và đại bi, thật sự là giống như một vở kịch vậy.
Lúc này đây, nhà họ Kiều cũng đã hiểu thêm về thân thế mới của Vãn Tình.
Bởi vì sáng ngày hôm sau, Tịnh Vanh cùng với Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên đều ngồi ở đại sảnh nhà họ Kiều.
Ngoài họ ra thì Hạ Chính Lãng cũng có mặt.
“Xem ra, nhà họ Tịnh chúng tôi và nhà họ Kiều thật sự là có duyên.’
Khi Tịnh Đạo Hoành nói lời này, ánh mắt ông cũng đã cẩn thận đánh giá Vãn
Tình, còn trợ lý của bà Vinh Quyên cũng đã giao thuốc bổ cho chị Dương.
Ánh mắt Tịnh Vanh lúc này đã dịu dàng hơn trước đây rất nhiều, ông nhìn đôi mắt hơi sưng đỏ của Vãn Tình rồi quay sang nhìn Hạ Chính Lãng, ông ấy
cũng đang quan tâm nhìn cô. Nhất thời tất cả những người ở đây đều trở
thành trưởng bối của cô, từ mối quan hệ vốn rất xa cách đột nhiên trở
nên thân thiết hơn rất nhiều.
Nhưng đối mặt với những người thân
quyền cao chức trọng này, Vãn Tình cũng không vui mừng theo kiểu thấy
người sang bắt quàng làm họ, mà cô muốn biết mẹ cô, bà Dương Hiểu An và
cha Tịnh Vanh tại sao lại ly hôn rồi bỏ cô ở cô nhi viện, và bà ấy tại
sao lại mất.
Song Tịnh Vanh cũng không giải thích ngay với cô, mà ông chở cô đến một thành phố khác, đưa cô vào phòng bệnh đặc biệt ở
bệnh viện trung tâm.
Người nằm trong phòng bệnh là một người phụ
nữ đội tóc giả, sắc mặt tái nhợt. Khi thấy Vãn Tình, Tịnh Vanh và cả Hạ
Chính Lãng bước vào, ánh mắt bà sáng lên.
“Bà ấy là Dương Hiển Lan, chị ruột của mẹ con.”
Tịnh Vanh dứt lời thì không nói thêm gì nữa, mà Dương Hiểu Lan lại cựa mình
muốn ngồi dậy, Vãn Tình vội vàng đến đỡ bà, bà ấy gầy đến chỉ còn da bọc xương, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng ngời.
Bà ấy ôm lấy Vãn Tình, không muốn buông cô ra. Sau nghe bà kể chuyện về mẹ, cô chỉ còn biết trách vận mệnh quá trêu đùa.
“Mẹ cháu và ta sinh cùng năm, cùng tốt nghiệp ngành y khoa, thế nhưng bà ấy ưu tú hơn ta rất nhiều, là bác sỹ mổ chính của bệnh viện, lại rất xinh
đẹp, các chàng trai thích bà ấy phải xếp thành cả một hàng dài ~”
Dương Hiểu Lan không còn sức lực, nhưng bà vẫn cố hít sâu vài cái rồi lại nói:
“Tuy rằng không phải xuất thân từ gia đình giàu đó, nhưng bà ấy rất có tầm
nhìn.. Số đàn ông theo đuổi rất nhiều, từ đại học đến khi đi làm, nhưng
bà ấy không hề nhìn đến bất cứ người nào, cho đến khi gặp được cha cháu
~”
Khi Dương Hiểu Lan nhìn chăm chú Tịnh Vanh, ánh mắt bà ánh lên rõ sự sùng bái. Vãn Tình không biết Tịnh Vanh làm công việc gì, nhưng
từ khí chất của ông thì có thể thấy hiển nhiên không phải là một công
việc hành chính bình thường.
“Lúc đó người cha cháu đầy máu đột
nhiên xuất hiện trước mặt Hiểu An. Lúc ấy còn trẻ, lại đột nhiên có một
người bị thương nặng như vậy, cả người lại toát ra một cảm giác khiến
người khác sợ hãi, nhưng mẹ cháu lại thích thế. Các y tá và bác sỹ ở dây đều sợ cha cháu, chỉ có mẹ cháu là can đảm bước ra.”
“Thân phận
của cha cháu rất thần bí, cũng không ai biết cha cháu làm nghề gì. Cho
dù sau đó cưới Hiểu An rồi thì cũng thường hay biến mất suốt nửa năm.
Suốt một năm sau khi mẹ mang thai cháu thì không hề gặp được cha cháu,
vừa lo lắng, lại vừa nghĩ ngợi lung tung. Cho đến một ngày, viện trưởng
tiết lộ rằng cha cháu là con trai của sư trưởng quân khu thủ đô. Rồi mẹ
sinh cháu ra, giao cháu cho ta, vội vàng chạy đến thủ đô.”
“Ta
vốn cho rằng mẹ cháu từ đó sẽ trở thành con dâu của Sư trưởng quân khu,
ta cũng rất vui, nên cùng cháu đợi cha mẹ cháu quay về. Nhưng thật không ngờ, một tháng sau, mẹ cháu quay về, nói rằng đã ly hôn với cha cháu.”
Khi Dương Hiểu Lan nói đến đây, bà dừng lại, Vãn Tình nhìn về phía Tịnh Vanh.
“Ông nội con giới thiệu mẹ của Tịnh Ái cho ta, ta không hề đồng ý, thế nhưng sau khi mẹ con gặp mẹ của Tịnh Ái thì kiên quyết muốn ly hôn với ta,
còn nói rằng trong thời gian ta làm nhiệm vụ thì bà ấy đã thích người
đàn ông khác.”
“Do nên ta mới giận dữ và ly hôn.”
“Sau đó, ta lại quay về nơi này tìm mẹ con thì bà ấy đã không còn nữa.”
“Bà ấy vì cứu người mà liều cả mạng sống của mình.”
“Đến chết cũng không cho ta biết sự tồn tại của con.”
Tịnh Vanh mím chặt chôi, cả người cứng đờ như bức tượng. Sự bất mãn của Vãn
Tình đối với ông cũng dần dần tiêu tan đi, cô có thể nhìn thấy rõ tình
cảm sâu đậm mà ông ấy dành cho mẹ.
Đúng lúc này, Dương Hiểu Lam lại nói:
“Ta cho rằng cha cháu phụ lòng Hiểu An, nên không hề nói với ông ấy về thân phận của cháu. Sau đó người ta giới thiệu cho ta một người đàn ông,
biết ta nuôi cháu thì nhất quyết không đồng ý. Liên tục vài lần, lòng ta cũng nguội lạnh đi thì trùng hợp đụng phải cha nuôi của cháu, ông Hạ.
Khi đó ông ấy đến viện tìm mẹ cháu.”
“Trước kia ông Hạ thích mẹ
cháu, lần đó ông ấy đến nói là muốn hỏi vài vấn đề riêng tư, hỏi người
khác thì ngại, nên muốn hỏi bạn học cũ ~ Nhưng ông ấy không ngờ mẹ cháu
đã mất rồi, khi ấy ta nảy ra chủ ý chi rằng gửi cháu cho ông Hạ nuôi
dưỡng.”
Dương Hiểu Lan nói đến đây, Vãn Tình đã hiểu rõ hết mọi chuyện.”
“Ta đã định cả đời này để con sống hạnh phúc ở nhà họ Hạ, còn hơi quay lại
nhà họ TỊnh mà không được chào đón. Thế nhưng, khi tuổi đã cao, ta lại
có quá nhiều suy nghĩ.”