“Ăn mặc cái kiểu dọa ma nhát quỷ gì như thế? Mau thay ra đi.”
Hiển nhiên là dáng vẻ của Kiều Minh Kiều đã dọa bà Kiều, vẻ mặt bà trở nên
nghiêm túc, còn Vãn Tình cũng phải bật cười với kiểu ăn mặc của Kiều
Minh Kiều. Nếu mà không nhìn kỹ thì thoạt nhìn suýt không nhận ra cô ấy.
“Bà nội ơi, cháu sắp đi vũ hội hóa trang mà, bà muốn cháu mặc nghiêm trang sao ạ?”
Kiều Minh Kiều vừa nói vừa nhảy nhót trước mặt bà Kiều khiến bà không khỏi thêm tức giận:
“Cháu xem cháu thế này mà là đi tiệc hóa trang sao? Trang điểm như quỷ thế này là muốn làm bà nội mất mặt sao?”
Bà Kiều hết sức tức giận, thế nhưng Kiều Minh Kiều vẫn cố chấp nói:
“Đây gọi là đánh phủ đầu đấy ạ, mấy người đó thấy dáng vẻ này của cháu thì
chẳng ai nghĩ cháu là Kiều Minh Kiều đâu. Bà nội, thế này thì cháu có
thể trốn ở góc phòng quan sát các chàng trai đấy được rồi ạ. Bà nói xem
đúng không? Thôi bỏ đi, bà nội mà cứ tức giận thì nếp nhăn sẽ càng sâu
thêm đó ạ ~”
Kiều Minh Kiều nói xong thì đã thong thả bỏ đi, cô
bé hoạt bát này, nhìn thoáng qua thì thấy cô bé rất giống trẻ con, nhưng có đôi khi cũng có gì đó rất trưởng thành. Vãn Tình nhìn bóng lưng đã
khuất của cô ấy, rồi lại nhìn vẻ mặt dở khóc dở cười của bà Kiều, cô
cũng nói thêm:
“Bà nội yên tâm đi ạ. Minh Kiều thông minh hoạt bát, nhất định là có thể tìm ra được nửa kia thuộc về mình mà.”
Bà Kiều vừa mỉm cười vừa thoáng lo lắng nói:
“Tuy rằng Minh Kiều không thu mình giống anh trai của con bé, và khi sinh
ra, nó hoàn toàn không biết chuyện của cha mẹ mình, nhưng mà bà nội vẫn
rất lo cho nó ~”
Một cuộc hôn nhân thất bại chính là bóng ma
trong lòng đứa trẻ, cứ nghĩ mà xem, Vãn Tình biết nỗi lo lắng của bà
Kiều, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến cô có thể thuận lợi gả
cho Kiều Tân Phàm.
“Bà nội ơi, duyên phận rất khó nói trước được, cái gì nên đến thì sẽ đến ạ. Chắc chắn Minh Kiều sẽ gặp được người đó thôi mà ạ.”
Vãn Tình an ủi như thế, thái độ của cô luôn hết sức lạc quan. Bà Kiều nghe xong thì không khỏi thở dài nói:
“Tuy rằng cháu không phải là con ruột của nhà họ Hạ, nhưng mà cũng được lớn
lên trong môi trường rất tốt, đây chính là điểm khác biệt. Cháu nhìn
Tiểu Tuyết đi, aiya ~”
Bà Kiều vừa dứt lời liền thở dài một hơi.
Sau khi lên lầu, Vãn Tình mới nhận ra là mấy ngày nay cô đã quên mất Lai Tuyết. Không biết sau hôm gặp Mạc Lăng Thiên ở căn hộ cũ đó thì giữa
Lai Tuyết và anh ta đã có chuyện gì. Thế nhưng xem ra thì tình hình của
họ quả thật rất gay go rồi.
Vãn Tình không có thời gian để suy nghĩ nhiều về Lai Tuyết mà cô còn phải chuẩn bị ăn cơm xong rồi đi làm.
Nhưng mà thật tế thì thế sự luôn rất châm chọc, khi Vãn Tình xuống lầu ăn cơm trưa thì thấy Lai Phượng Nghi cũng ngồi trên bàn cơm.
Vãn Tình
cũng mặc kệ bà ta, cô chăm chú ăn các món bổ dưỡng theo lời dặn của bà
Kiều, đến khi cô no quá rồi thì mới được tạm tha cho.
“Tân Phàm đang bận không thể đưa cháu đi làm được, để ông Lý đưa cháu đi nhé.”
Bà Kiều sắp xếp như thế, nhưng không ngờ lúc này Lai Phượng Nghi lại nói:
“Mẹ ơi, vừa rồi Quý Vân đã gọi ông Lý ra ngoài rồi ạ, con thấy bây giờ con cũng không bận, để con đưa Vãn Tình đi đi ạ.”
Vãn Tình sửng sốt, cô vừa định từ chối thì bà Kiều đã nói:
“Ừ, vậy con đưa con bé đi nhé, nhân tiện chỉ cho Vãn Tình lúc mang thai phải chú ý những gì.”
Vãn Tình nghe bà Kiều nói thế, cô cũng không thể nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu để Lai Phượng Nghi đưa cô đi.
Giống như lần đầu tiên Lai Phượng Nghi đón cô đến nhà họ Kiều vậy, Vãn Tình
không hề chủ động mở lời mà là bà ta phá vỡ bầu không khí yên tĩnh
trước.
“Hai ngày nay buồn nôn lắm không?”
Lai Phượng Nghi thật sự hỏi về vấn đề mang thai của Vãn Tình khiến cô hơi kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.”
“Buổi sáng sớm và tối là khó chịu nhất.”
Chủ yếu là buổi sáng ăn gì cô đều nôn sạch sẽ, nhưng mà Vãn Tình cũng rất
kiên trì, nôn xong rồi lại ăn. Nếu như không như thế thì bà Kiều sẽ
không cho cô đi làm, chỉ muốn cô ở nhà tĩnh dưỡng mà thôi.
“Đều
là như vậy đấy, lần đó tôi mang thai Lai Tuyết cũng nôn chết đi sống
lại. Khi đó tôi đã nghĩ không cần đứa trẻ này nữa, sống một mình mình
cũng chẳng sao, thế nhưng tôi lại không nỡ, một khi làm mẹ rồi thì sẽ
hiểu.”
Lời nói của Lai Phượng Nghi thoáng xúc động, Vãn Tình
không biết phải nói gì, bà ta có thể mang thai Lai Tuyết, vậy thì liệu
có nghĩ đến cảm giác khi mẹ của Kiều Tân Phàm mang thai hay không, chỉ e cũng chính là cảm giác tuyệt vọng.
“Tôi biết, trong lòng cô nhất định là rất ghét tôi vì chuyện của mẹ Tân Phàm, thế nhưng khi ấy tuổi
còn trẻ, tôi luôn cho rằng tình yêu là vô cùng vĩ đại, thậm chí người ta càng ngăn cản thì bản thân mình càng kiên quyết muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, muốn họ tin mình là đúng. Nhưng mà kết cuộc thì sao, chỉ có thể hại người hại mình, làm rất nhiều người tổn thương.”
Lời nói chậm rãi của Lai Phượng Nghi thoáng chút cảm giác đau thương, Vãn
Tình thật sự nhìn bà ta bằng ánh mắt khác. Khác với Lai Tuyết, nếu như
Lai Phượng Nghi không phải là người cướp tình yêu của mẹ Kiều Tân Phàm
thì người phụ nữ này cũng không hề đáng ghét, nhưng bởi vì bà ta là mẹ
của Lai Tuyết, cho nên khiến người ta thật đó để mà thích cho được.
“Nếu không phải là vì muốn cho Lai Tuyết một gia đình hoàn chỉnh thì tôi
cũng sẽ không đồng ý gả cho Quý Vân. Trước đây, tôi đã không quan tâm
đến cảm nhận của bà ấy, bây giờ muốn bù đắp lại, chỉ e đã quá muộn rồi.”
“Tôi biết Tiểu Tuyết đã gây ra một số việc cho cô và Mạc Lăng Thiên, là con
bé có lỗi với cô, đã khiến cô tổn thương. Thế nhưng những chuyện này tôi muốn can ngăn cũng đã không kịp nữa rồi.”
“Tân Phàm là một người đàn ông rất có trách nhiệm, rất quan tâm và yêu thương cô, dù có tìm
mỏi mắt cũng sẽ không tìm ra một người chồng tốt như thế đâu. Phụ nữ gả
cho người đàn ông như thế thì cả đời cũng không cần lo lắng. Tôi nghĩ cô cũng thật sự thích cậu ấy.”
Vãn Tình nhìn vẻ mặt và ánh mắt của Lai Phượng Nghi nhìn cô khi bà ta nói với cô những lời này, cô cũng chỉ có thể nói:
“Cho nên?”
Lai Phượng Nghi thở dài, nhìn khuôn mặt Vãn Tình, bà ta nhỏ giọng nói:
“Tôi biết cô hận Tiểu Tuyết, hận Lăng Thiên, thế nhưng hận một người hoàn
toàn không thể làm cho bản thân mình hạnh phúc. Nếu như có thể, cô hãy
tha thứ cho chúng nó đi. Chỉ cần cô giúp tôi chuyện này, muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm cho cô.”
Vãn Tình nhìn người phụ nữ luôn nhún nhường này và ánh mắt tha thiết nhìn cô, cô trầm mặc một lát rồi nói:
“Tôi chỉ có thể nói, Lai Tuyết có một người mẹ như bà là phúc của cô ta. Còn về việc có tha thứ cho họ hay không, chuyện này không phải là tôi có
thể làm chủ được, còn nữa, phiền bà dừng xe, tôi muốn xuống xe.”