Lai Phượng Nghi ngẩn ra, khuôn mặt thoáng cứng đờ, nhưng nhìn thấy phía
trước là Cục kiểm toán rồi nên vẫn dừng xe để Vãn Tình xuống.
Vãn Tình không thèm quan tâm đến ánh mắt mất mác và bất đắc dĩ của Lai
Phượng Nghi, cô cứ thế bước đi, nhưng lòng lại khó có thể bình tĩnh
được. Một cô gái như Lai Tuyết mà lại có một người mẹ như vậy, thậm chí
có thể không màng đến tự trọng để cầu xin cho cô ta. Tình mẹ thật sự
khiến người ta ngưỡng mộ.
Vãn Tình lắc lắc đầu không cho phép bản thân suy nghĩ nữa. Lai Tuyết sống chết cũng không cần cô phải thương
hại, làm vậy chỉ là tự tàn nhẫn với chính minh mà thôi.
Vãn Tình
nhìn chiếc xe kia rốt cuộc cũng đã bỏ đi, cô nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa
tiếng nữa mới đến giờ đi làm, cô mở điện thoại gọi cho một số điện thoại mà cô đã đặc biệt ghi lại.
“Cô ~ Kiều?”
Hiển nhiên là
không ngờ Vãn Tình lại gọi điện thoại đến vào lúc này, người phục vụ kia có vẻ rất vui mừng, nhanh chóng nhận ra thân phận của cô, lập tức chào
cô bằng giọng tôn kính. vãn Tình cũng không quanh co lòng vòng, cô nói
thẳng vào vấn đề:
“Còn nhớ người khách lần trước bảo cậu đưa cái hộp cho tôi không? Tôi muốn đáp lễ anh ta.”
Người phục vụ kia nghe xong, hơi trầm ngâm một lát rồi nói:
“Không phải tôi không muốn giúp cô, nhưng mà người đó cũng không có đặc điểm
gì đặc biệt, nếu gặp thì tôi sẽ có ấn tượng, nhưng mà bảo tôi mô ta thì
thật sự không thể ~”
Người phục vụ này nói không sai, Vãn Tình có thể hiểu được, nếu gặp thì có thể sẽ có ấn tượng, nhưng nếu phải mô ta
thì có lẽ không hề dễ dàng.
“Vậy cậu xem xem có phải là người này không?”
Vãn Tình gửi bức ảnh trong điện thoại sang cho anh ta, và câu trả lời mà cô nhận được cũng khiến Vãn Tình rất hài lòng.
Có được đáp án mà cô muốn, Vãn Tình liền chuẩn bị kế hoạch của mình. Nhưng ngay khi bước vào văn phòng thì lại nhìn thấy Tạ Sáng đang cầm một tập
tài liệu bị cuốn lại trong tay. Ánh mắt của Tạ Sáng vẫn luôn mang ý cười như có như không, miệng lại nở một nụ cười hết sức thản nhiên, nhưng
lại khiến Vãn Tình cảm thấy có vẻ như anh ta có gì đó không được như lúc trước, có vẻ hơi chán chường.
“Anh Tạ ?”
Vãn Tình vẫn còn nhớ lần trước khi cô gặp Tạ Sáng, hình như là vào bữa tiệc của Hà Lỗi.
Khi ấy Tạ Sáng ngồi ngay chính giữa, sau đó thì không hề gặp anh ta nữa.
Đương nhiên là ai ai cũng biết tin đồn mối quan hệ giữa Tạ Sáng và Tịnh Ái
rất tốt, cả Vãn Tình cũng cho là thế, nhưng còn Tạ Sáng thật sự có lòng
muốn theo đuổi Tịnh Ái hay không thì không thể biết được.
“Em gái, lâu lắm không gặp.”
Vãn Tình nghe thấy rõ ràng anh ta vẫn nói bằng giọng trêu chọc, cô cũng thờ ơ đáp:
“Lâu rồi không gặp.”
Vãn Tình dứt lời, liền chuẩn bị bỏ đi thì không ngờ Tạ Sáng lại nửa đùa nửa thật nói:
“Chúc mừng em gái một lúc có được hai người nha.”
Dứt lời, Tạ Sáng nhìn lên bụng Vãn Tình. Cô ngẩn ra, mặt hơi ửng đỏ, nhưng lại không hiểu lắm câu nói của anh ta có ý gì.
“Không đứng đắn.”
Vãn Tình liếc anh ta rồi xoay người lên lầu nên cô không nhìn thấy ánh mắt thâm sâu sau lưng mình của Tạ Sáng.
Làm việc cả buổi chiều, tuy không phải là bận rộn lắm nhưng mà cô hơi mệt
rồi. Hiển nhiên là việc mang thai khiến cho sức chiến đấu của người phụ
nữ giảm đi rất nhiều. Vãn Tình liên tục ngáp dài, nhưng cô cũng không
quên việc chính.
Cô vừa mới thu dọn xong thì điện thoại vang lên, quả nhiên là Kiều Tân Phàm gọi đến.
“Tạm thời anh phải đi gặp một lãnh đạo quan trọng, lát nữa sẽ đến đón em nhé.”
Kiều Tân Phàm vừa giải thích vừa xin lỗi cô, Vãn Tình cũng dịu dàng đáp:
“Như vậy đi, em đến cửa hàng đồ trẻ em xem thử, tiện thể mua vài thứ để chuẩn bị, khi nào xong anh đến đó đón em là được rồi.”
Nghe Vãn Tình nói xong, Kiều Tân Phàm cũng không khỏi trêu chọc:
“Em cũng gấp gáp làm mẹ quá nha.”
Thế nhưng giọng anh tràn ngập mãn nguyện và hạnh phúc, lộ rõ sự cưng chìu
anh dành cho cô. Vãn Tình cũng không nói nhiều nữa, cô vui vẻ chuẩn bị
gác máy.
“Thôi nhé, em gác máy đây. Ăn cơm trễ là bà nội là mắng cho xem.”
Nói xong, Vãn Tình liền gác máy, gần đây rõ ràng là Kiều Tân Phàm rất bận
rộn nhưng anh vẫn luôn cố gắng đưa cô đi làm và đón cô lúc tan sở, điều
này khiến bà Kiều rất vui mừng.
Vãn Tình cũng không đến cửa hàng
bán đồ trẻ em ngay và cô đến bệnh viện lúc sáng làm kiểm tra. Cô tìm đến bác sỹ phụ trách khám bệnh cho em gái của Triệu Cương để thương lượng.
“Cô có lòng tốt cứu người như vậy mà lại không để lại tên sao? Cô là cô Kiều ~”
“Đúng vậy, nhà họ Kiều chúng tôi cũng có làm từ thiện, nhưng mà tôi lại muốn
tự mình làm việc này. Đây là tiền cảm ơn công của bác sỹ Bạch ạ.”
Vị bác sỹ kia ban đầu còn hơi nghi ngờ, nhưng khi đã biết thân phận của
Vãn Tình và nhận phong bì của cô thì lập tức hoàn toàn đồng ý với cô,
lúc cô rời khỏi còn rất cung kính tiễn. Vãn Tình không thể không tán
tưởng, quyền lực và tiền tài đôi khi thật sự là rất có ích, còn Tịnh Ái, hiển nhiên là biết dùng tiền hơn cô rồi.
Vãn Tình nhanh chóng đến cửa hàng bán đồ trẻ em, cô còn chưa kịp dạo quanh thì Kiều Tân Phàm đã gọi.
Xa xa nhìn thấy Kiều Tân Phàm xuống xe rồi nhẹ nhàng chạy về phía cô. Tâm
tình của cô cũng rất tốt, ngay cả lúc này Kiều Tân Phàm vẫn luôn phong
độ như thế, chỉ có vài sợi tóc rối loạn, thậm chí dù trán anh đầy mồ hôi nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự trầm ổn của anh, mà lại khiến anh
càng thêm nam tính mê người.
“Vẫn chưa mua sao? Xem ra là anh đến vừa đúng lúc nhỉ.”
Kiều Tân Phàm đón lấy chiếc túi xách trong tay Vãn Tình, như thể không hề
quan tâm chiếc túi này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của mình. Anh nắm tay cùng Vãn Tình lên lầu, nhưng cô dừng lại, lấy khăn tay ra, tự nhiên ra
lệnh:
“Đừng nóng vội, nói em gấp gáp, anh thì sao nào?”
Vãn Tình khẽ nhón chân lau mồ hôi trên trán anh, dáng vẻ chăm chú của cô
khiến Kiều Tân Phàm cảm thấy nao nao, sau đó vừa hưởng thụ sự chăm sóc
của cô, vừa ôm lấy thắt lưng cô, dịu dàng nói:
“Xem ra anh thật sự đã cưới được một cô vợ tốt đấy!”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt dịu dàng và thỏa mãn của Kiều Tân Phàm, cô cũng
chỉ mỉm cười không nói. Nếu như cuộc hôn nhân của Kiều Quý Vân đã tạo ra bóng ma trong lòng Kiều Tân Phàm, vậy thì cô phải nỗ lực xua tan đi ám
ảnh đó. Đây chính là trách nhiệm đối với hôn nhân của cô, và cũng là một cách để cô cảm ơn anh.