Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 233: Chương 233: Quay lưng quá sớm, tình yêu lại đến quá muộn! (Phần 6)




Vãn Tình có thể cảm nhận được dường như bàn tay to lớn của anh ôm lấy thắt lưng cô còn chặt hơn bình thường, cô đã hạ quyết tâm nhất định phải dùng sự ấm áp của mình để xóa đi sự lạnh lẽo trong sâu thẳm trái tim anh, dù cho cô không giỏi việc này, nhưng vẫn phải cố gắng.

“Bộ này thế nào, xinh xắn quá này.”

Vãn Tình cầm chiếc áo bông nho nhỏ thích thú không buông, Kiều Tân Phàm mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói với nhân viên cửa hàng:

“Gói lại!”

Vãn Tình nhìn thấy một bộ áo liền quần màu hồng nhạt lại càng thích hơn, dù chưa biết em bé là trai hay gái nhưng hai mắt Vãn Tình đã sáng lên muốn mua. Kiều Tân Phàm lại lần nữa lập tức nói với cô nhân viên đang mỉm cười vui vẻ kia gói lại.

Từ đầu đến cuối hai người luôn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc mà một cặp vợ chồng bình thường nên có, ánh mắt ấm áp và dịu dàng của Kiều Tân Phàm chưa từng thôi quan sát vẻ mặt sáng lạn của Vãn Tình. Cảm giác được chú ý này thật khiến cô an tâm và hạnh phúc.

“Sao lạ mua nhiều thế này?”

Đến khi bà Kiều gọi điện thoại giục về thì hai người mới dừng lại, Vãn Tình nhìnđống túi lớn túi nhỏ, cô kinh ngạc nhìn Kiều Tân Phàm, như thể đây là lỗi của anh vậy. Anh vừa vui vẻ cười vừa trêu chọc cô:

“Rốt cuộc thì anh cũng phát hiện ra sở thích mua sắm của Hạ Vãn Tình rồi nha, may là anh có mang theo thẻ, nếu không thì chắc là phải gán em lại đây mất.”

Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Kiều Tân Phàm, cô cũng bật cười nói:

“Tại sao lại là em, muốn gán thì phải gán anh chứ.”

Kiều Tân Phàm liền thì thầm vào tai Vãn Tình:

“Bởi vì bây giờ em là mẹ của bảo bối nhà họ Kiều.”

Vãn Tình nghe xong không khỏi bật cười, niềm hạnh phúc hiện tại của cô không chỉ đến từ Kiều Tân Phàm, mà còn cả bà Kiều nữa. Cục diện ngày hôm nay quả thật là một trời một vực so với lúc trước, Vãn Tình mỉm cười, nhưng khi cô vừa ngẩng đầu nhìn qua tủ kính thì đột nhiên bắt gặp một ánh mắt độc ác và đầy oán hận, tuy rằng mông lung, nhưng cũng khiến cho người ta lập tức cảm giác được.

Vãn Tình sửng sốt, lập tức xoay người lại, nhưng phía sau lại không nhìn thấy bóng dáng đó nữa, Lai Tuyết, vừa rồi là ảo giác sao?

“Sao vậy?”

Hiển nhiên Kiều Tân Phàm đã nhận ra Vãn Tình hết nhìn đông rồi nhìn tây. Cô lẩm bẩm nói:

“Hình như là em nhìn thấy Lai Tuyết.”

Nghe Vãn Tình nói thế, Kiều Tân Phàm cũng đảo mắt nhìn, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy cô ta, anh liền vỗ vỗ đầu vai Vãn Tình:

“Nghe nói đêm hôm đó cô ta uống rượu rồi cả đêm không về. Ngày hôm sau, Lai Phượng Nghi mới đón cô ta ra từ sở cảnh sát, bà nội giận quá không cho cô ta vào nhà.”

Vãn Tình vốn không quan tâm đến Lai Tuyết, thậm chí nói cách khác là thật tốt khi cô ta không xuất hiện ở nhà họ Kiều. Thế nhưng lúc này nghe thấy Kiều Tân Phàm nói như vậy, cô không khỏi kinh ngạc, đồng thời đã hiểu ra vì sao Lai Phượng Nghi lại hạ mình đến khẩn cầu cô như thế.

Nghĩ đến tình cảnh tối hôm đó gặp Mạc Lăng Thiên ở căn nhà cũ kia, có lẽ Lai Tuyết cũng đã không còn cách nào tiếp tục lừa dối nữa rồi.

Mà tối hôm qua, cuối cùng Mạc Lăng Thiên gọi tên Lai Tuyết là anh ta cố ý đóng kịch, sợ người khác hiểu lầm anh ta dây dưa với cô, hay là còn vì lý do nào khác?

Trong lúc cô cứ mải suy nghĩ thì Kiều Tân Phàm đã đưa cô vào trong xe, cô không khỏi xoay sang nói với anh:

“Tối hôm ấy? Là buổi tối mà em đi lấy chiếc vòng cổ sao?”

Kiều Tân Phàm xoay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang nhăn nhó khó hiểu của Vãn Tình, anh mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục lái xe. Vãn Tình nhìn vẻ bình tĩnh thản nhiên của Kiều Tân Phàm, không khỏi nghi hoặc nói:

“Trên thực tế thì em chẳng làm gì cô ta cả! Là tự cô ta khiến mình thành ra như vậy. Thật sự giống như anh đã đoán trước, ngay cả thời gian nửa năm cũng không còn nữa.”

Nhưng mà Kiều Tân Phàm không trả lời cô ngay mà vẫn nhìn thẳng phía trước, chăm chú lái xe. Khuôn mặt tuấn tú của anh hơi nghiêm túc, rồi thản nhiên nói:

“Bời vì, anh biết Hạ Vãn Tình xứng đáng được trân trọng.”

Nói xong, Kiều Tân Phàm xoay sang nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy kiên định, Vãn Tình xa lạ với ánh mắt này của anh, nhưng cô đã hiểu khi nghe câu trả lời của anh.

Cuối cùng, Mạc Lăng Thiên đã nhận ra rằng cô rất tốt, nhưng cô đã không còn chờ đợi anh ta nữa, và Kiều Tân Phàm cũng không cho cô có cơ hội chờ đợi. Đây chính là cục diện hiện tại, người thua cuộc là Lai Tuyết, dẫn đến việc Lai Phượng Nghi cũng bị mất mặt. Có lẽ đây chính là lý do ban đầu khi Kiều Tân Phàm muốn cưới cô chăng?

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, không cho cô cơ hội né tránh, và cô cũng không định thế. Cô không tức giận, bởi vì ban đầu cả cô và anh đều không đơn thuầ, thế nên không có gì để phải oán trách. Hơn nữa nếu như không có Kiều Tân Phàm thì có thể cô cũng gả cho người khác, còn Mạc Lăng Thiên cũng sẽ không quay đầu muốn tìm lại cô khi cô đã bước đi như thế.

Nhưng trên thế gian này không có nhiều người có thể nhìn trước được tương lai. Vãn Tình nhìn Kiều Tân Phàm, bàn tay kia của cô cũng phủ lên tay anh, nhẹ nhàng vuốt vẻ, vừa mong chờ nói:

“Kiều Tân Phàm, em không hề hối hận khi cưới anh, em rất thích sự ấm áp và quan tâm, hạnh phúc và vui vẻ mà anh đã dành cho em. Thế nhưng sự vĩ đại của anh đã đến mức độ căn bản không hề cần em phải lo nghĩ bất cứ điều gì vì anh. Trái tim của anh khiến em khuất phục, đồng thời lại rất khó nắm bắt được.”

Một người luôn có thể tỉnh táo như thế, luôn sống rất lý trí càng cho thấy trái tim của anh rất lạnh lẽo, anh nhìn thế giới bằng một góc nhìn rất rạch ròi thì mới có thể thản nhiên với mọi việc như thế.

“Vì vậy, Hạ Vãn Tình lấy anh nghĩa vợ của Kiều Tân Phàm để yêu cầu anh, nếu đi tim anh không đủ ấm thì hãy nhớ rằng người làm vợ như em có thể khiến anh ấm áp. Nếu như chúng ta sống vớ nhau chỉ vì trách nhiệm thì xin hãy nhớ rằng anh có nhiệm vụ dựa vào em.”

Xe đột ngột dừng lại, Vãn Tình hơi sửng sốt, khi khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang nghiêm túc của cô dối diện với khuôn mặt nghiêm nghị của Kiều Tân Phàm, cô hơi xấu hổ nhìn anh. Ánh mắt anh thoáng không vui nhưng lại nhìn cô đầy, có phải là cô đã nói gì khiến anh không vui hay không.

“Kiều Tân Phàm ~”

Vãn Tình hít sâu, đôi mắt cô long lanh như phủ một lớp màn sương, nhưng ánh mắt cô kiên định, thẳng thắn nhìn anh, đây mới là Kiều Tân Phàm mà cô biết sao?

“Đây không phải là trách nhiệm.”

Ở bên cạnh Kiều Tân Phàm lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh tức giận giải thích như thế này. Khi Vãn Tình còn chưa kịp ngộ ra lời anh nói thì anh đã cúi người ôm lấy cô, một tay đỡ lấy gáy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu đến khi cô không thở nổi nữa mới luyến tiếc buông cô ra.

Đôi môi đỏ mọng của Vãn Tình khẽ cong, ánh mắt cô sáng ngờ, cô đã hiểu được lý do vì sao anh tức giận. Cô mỉm người ngây ngốc, vòng tay lên cổ anh, nói với anh bằng giọng đầy ngây thơ:

“Vậy thì là vì anh yêu em sao!”

Nhưng Kiều Tân Phàm lại đáp lại Vãn Tình bằng một cái búng lên trán, rồi trêu cô:

“Đồ ngốc!”

Xe lại lăn bánh, Vãn Tình xoa xoa cái trán của cô, Kiều Tân Phàm chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.