Dù tình yêu có là
chốn thần tiên hay sự hành hạ lăng trì đi chăng nữa thì một khi đã trải
qua nhất định sẽ khiến con người ta thay đổi.
Giờ phút này Hạ Vãn Tình cũng như vậy, sau khi được lột xác sau những đau khổ, cô có cảm giác bay bổng như đi trên mây.
Buông bỏ một tình yêu suốt ba năm.
Buông bỏ mọi náo loạn.
Nếu đây không phải là một giấc mơ thì còn là gì nữa?
Nhưng bên ngoài cửa cục dân chính có rất nhiều phóng viên đang tranh nhau lấy tin khiến cho Vãn Tình hiểu rằng dù sự thật rất tàn nhẫn nhưng nếu đây
là một giấc mơ thì chính là ác mộng.
Chung quy là do cô xem nhẹ Mạc Lăng Thiên, người đàn ông này luôn có khả năng khiến cô phẫn nộ và đau đớn.
Vì sao ngay cả khi cô đã lựa chọn buông tay rồi mà anh ta còn muốn đuổi
giết đến cùng, Mạc Lăng Thiên thật sự không xứng làm đàn ông.
Lồng ngực cô phập phồng tức giận vì những lời nói và hành động của Mạc Lăng
Thiên. Cô lạnh lùng liếc Mạc Lăng Thiên một cái, chỉ thấy trên gương mặt anh tuấn của anh ta thoáng kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại
vẻ lạnh lùng như cũ. Anh ta liếc cô, cô chỉ mỉm cười.
Không phải
là anh ta muốn thấy cô mất mặt sao? Cô không thể để cho anh ta được
nguyện ý đâu. Nếu không phải có người công bố chuyện họ ly hôn thì làm
sao phóng viên lại đến đúng lúc vậy được?
“Xin hỏi anh Mạc, hôm nay anh đến đây với cô Hạ là đã hoàn thành thủ tục ly hôn rồi sao?”
“Anh Mạc, nghe nói anh đã định chuẩn bị kết hôn với mối tình đầu của mình là cô Lai có phải không? Nghe nói ba năm trước cô ấy đã phải đi xa vì anh, chuyện này có đúng không?”
“Cô Hạ, nghe nói tình cảm của cô với
chồng trong ba năm qua không được êm đẹp, nhưng vì cô là con gái của
ngài thị trưởng, cho nên anh ta không dám đề nghị ly hôn. Cô Lai lại nói rằng hai người là bạn thân, cô ấy cũng không phải là người tình của
chồng cô. Xin hỏi cô Hạ có giải thích nào về chuyện này không?”
“Anh Mạc ly hôn với cô Hạ rồi, anh có sợ sẽ mất đi chỗ dựa vững chắc của nhà vợ không?”
Cuối cùng Vãn Tình cũng hiểu được, đây không phải là do Mạc Lăng Thiên mà là do Lai Tuyết làm ra. Trọng điểm trong những câu phóng viên hỏi đều là
muốn nói rằng cô ta là cô gái dịu dàng, thùy mị.
Vẻ mặt anh ta u
ám, môi mím lại. Trong lòng Vãn Tình gấp gáp, anh ta sẽ không hợp tác
với phóng viên để một lần nữa hành quyết lòng tôn nghiêm của cô chứ?
Nhưng đợi một lát, các phóng viên đều sốt ruột ngước lên nhìn thì chỉ nhận được một câu nói lạnh lùng từ Mạc Lăng Thiên:
“Nếu mọi người thật sự muốn phỏng vấn thì xin hãy hẹn trước, nếu không luật
sư của tôi sẽ khởi tố các vị vì xâm phạm quyền tự do và nhân phẩm người
khác.”
Các phóng viên ngẩn ra, bị khí thế của Mạc Lăng Thiên áp
đảo, cơ thể anh ta vốn cao lớn, giờ phút này lại càng giống như một pho
tượng đá lạnh lẽo. Đương nhiên lúc này anh ta đang tức giận vì bị phóng
viên vây quanh.
Lúc này liệu anh ta có từng không thích việc Lai Tuyết tuyệt tình, cố đuổi giết đến cùng không?
Sẽ không đâu, yêu một người, cho dù người đó có làm sai, có không hợp lý
thì cũng sẽ không vì thế mà chán ghét người mình yêu. Đây chính là tình
yêu, không phân biệt đúng sai.
Anh ta trả lời phóng viên như thế
đã là kỳ tích rồi, còn nghĩ đến việc Mạc Lăng Thiên chán ghét Lai Tuyết
thì thật sự là quá buồn cười.
Vãn Tình còn đang đứng thất thần
thì Mạc Lăng Thiên đã rẽ phóng viên bỏ đi, từ đầu đến cuối anh ta cũng
không hề lo lắng xem người vợ trước này có cần giúp đỡ hay không, anh ta tuyệt tình bỏ đi.
Chồng trước đã thành người qua đường.