Đương nhiên là những
điều kiện của Kiều Tân Phàm chính là hậu đãi rồi, thậm chí có thể khiến
phụ nữ đánh mất lý trí. Nhưng Vãn Tình giống như một con nhím bị thương, cô rất cẩn thận, lúc nào cũng rất tỉnh táo.
Tình yêu đã khiến cô dùng hết dũng khí, hủy diệt đi sự tin tưởng của cô và làm cho cô mất đi tự tôn.
Một người từng trải qua một tình yêu như thế thì không tỉnh táo cũng rất khó.
Giờ phút này, ánh mắt Vãn Tình trong trẻo như nước, trong long cô thông
suốt, chăm chú lắng nghe, đón nhận cái liếc mắt kinh ngạc của Kiều Tân
Phàm. Hàng mi thanh tú của cô mở to, như muốn nói rằng nếu anh không nói rõ ràng ra, đừng nghĩ lấy những điều kiện này khiến tôi suy xét, thật
buồn cười.
Anh ta lại tươi cười như ban đầu, tỏ ra nhã nhặn, như thể dã nắm chắc phần thắng, cảm giác này khiến cho Vãn Tình hơi khó chịu.
Đúng vậy, cô rất khó chịu, sau khi thất bại trong tình yêu và hôn nhân, cô
giống như một con thỏ bị thợ săn đuổi không còn đường lui. Còn anh ta
thì cứ mỏi mắt mong chờ nói: ‘Theo tôi đi!’
Chính là cảm giác khó chịu này.
“Có rất nhiều lý do, ví dụ như gả cho tôi thì không chỉ khiến cha mẹ an
tâm, mà còn có thể đả kích người đàn ông đã khiến cô tổn thương.”
Giọng Kiều Tân Phàm rõ ràng, dễ nghe, không có chút đùa cợt nào, mà rất nghiêm túc.
Vãn Tình hiểu rõ rằng áp lực từ cha mẹ là rất lớn.
Còn có thể đả kích Mạc Lăng Thiên? Điều này khiến lòng Vãn Tình lại dậy
sóng, cô nhìn lại người đàn ông này, có thể so sánh anh ta với Mạc Lăng
Thiên được sao? Vả lại cô thật sự có ý muốn trừng phạt người đàn ông vô
tình kia.
“Còn nữa, nếu cô gả cho tôi, tôi cam đoan cả đời này sẽ không phản bội cô, bởi vì người con gái tôi yêu kia… sẽ không bao giờ
quay lại nữa!”
Khi anh ta nói câu này, sắc mặt có hơi nghiêm
trọng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cười mà như không cười. Anh ta
cũng là một người từng bị tổn thương sao? Hay là cô gái kia đã mất rồi?
Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình không đoán nổi anh ta. Người đàn ông này dù
cười nhạt, nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác lạnh lùng.
Anh ta cũng không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, mà chỉ nói với cô những ưu đãi khi cô gả cho anh ta.
Người đàn ông như vậy thật ra cũng không nên quá thân thiết.
Trên đời này không có cái gì trên trời rơi xuống cả, nếu cô có được nhiều
thứ như thế, thì ắt hẳn anh ta cũng phải nhận được nhiều như vậy mới hợp lý.
Vãn Tình định thần lại trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề:
“Nghe qua thì tôi có rất nhiều lợi ích rồi, như vậy tôi muốn biết anh Kiều
đây không phải vì yêu thì tất nhiên là có ý đồ, xin hỏi anh có điều kiện gì?”
Vãn Tình thấy ánh mắt của Kiều Tân Phàm đột nhiên thay đổi, thoáng trở nên lạnh lùng, dù cho anh ta vẫn cười như không có cảm giác
ấm áp.
“Rất đơn giản, bởi vì cô là con gái thị trưởng, Mạc Lăng
Thiên có được cô, sự nghiệp suốt ba năm qua sáng như mặt trời đúng ngọ,
đây chính là lợi ích tốt nhất.”
Đáp án của anh ta rất trực tiếp, rất sắc bén, lại đánh trúng điểm yếu của cô. Vẻ mặt Vãn Tình hơi cứng
đờ, cô cảm thấy lạnh lẽo, nhưng không thể không thừa nhận rằng đáp án
này rất đơn giản.
Đáp án rõ ràng này khiến Vãn Tình nguội lạnh, vậy mà cô còn chân thành suy nghĩ lời đề nghị của anh ta nữa chứ.
Với thân thế của cô thì việc kết hôn với một người đàn ông kha khá dễ như
trở bàn tay. Nhưng một người đàn ông tốt như Kiều Tân Phàm thì chỉ có
một mà thôi.
Những người kia ghét việc cô từng ly hôn, không bằng Kiều Tân Phàm thẳng thắn đến sảng khoái.
Đây là một cuộc hôn nhân không tình yêu, từ lúc bắt đầu thì đã là giao dịch.
Nếu không vì yêu thì hôn nhân sẽ kéo dài bao lâu? Nhưng nếu vì tình yêu, còn chẳng phải như đang chơi trò chơi sao?
Trong lòng Vãn Tình suy nghĩ hàng ngàn chuyện, điều mà Kiều Tân Phàm vừa nói khiến cho cô lại động lòng.