Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 27: Chương 27: Sau ly hôn (phần 8)




Phòng tiếp khách hoàn toàn ốp kính, cho nên người bên ngoài cũng có thể nhìn rõ mọi chuyện ở bên trong. Vì vậy lúc này Vãn Tình cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng tay cô cũng bất giác nắm chặt lại.

“Trời ạ, người phụ nữ kia thật không biết ngượng, còn đến đây làm cái gì chứ?”

Tuy nói vậy, nhưng nhóm người phía bên ngoài cửa kính ai cũng đang tò mò xem, nhất là Tiểu Chu, rót trà xong, anh ta đứng yên ở cửa không chịu đi, tranh thủ nghe ngóng.

Làm việc ở đây hai năm qua, Vãn Tình đã sớm quen với cảnh này, lúc này cô chỉ bình tĩnh ngồi xuống, nhẹ nhàng dời tầm mắt, thắc mắc hỏi Lai Tuyết:

“Cô Lai đến đây làm gì vậy?”

Thái độ của Vãn Tình bình tĩnh mà khinh miệt, làm cho Lai Tuyết đang tao nhã ngồi kia hơi xấu hổ. Khi ánh mắt sáng như ngọn đuốc của Vãn Tình nhìn thẳng vào cô ta, Lai Tuyết trốn tránh, nhưng vẫn cười khẽ.

Bàn tay nhỏ bé vươn ra, đẩy tấm thiệp màu đỏ đến trước mặt cô:

“Đây là thiệp mời đính hôn của chúng tôi. Tiểu Tình, tôi và Mạc Lăng Thiên hy vọng rằng lúc đó cô có thể đến tham dự!”

Giọng Lai Tuyết dịu dàng, giống như một tiểu thư khuê các, dáng vẻ kia tao nhã vô cùng, đôi mắt dài nhỏ của cô ta tỏ ra vô tội, như thể trước đó chưa hề có tranh chấp. Cô ta đã quên hai người họ bây giờ dùng thân phận gì gặp nhau, quên cả việc chính cô ta tự mình ngã xuống lầu để vu oan cho cô sao?

Vãn Tình chỉ cảm thấy trong lòng đang bừng bừng lửa giận, nếu có thể, cô sẽ hắt ngay ly nước kia lên mặt cô ta.

“Cô Lai, tôi và cô rất thân sao?”

Vãn Tình gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi, chỉ thấy vẻ mặt Lai Tuyết thoáng tỏ ra buồn bã, rồi cô ta thành khẩn mở miệng nói:

“Tiểu Tình, tôi thật sự xem cô là bạn bè, bây giờ cô đã buông tha cho Lăng Thiên rồi, tôi thật sự rất cảm kích. Chẳng lẽ cúng ta cứ phải vì ngăn trở này mà cả đời không qua lại với nhau sao?”

Nói đến đây, mắt Lai Tuyết nhìn thẳng Vãn Tình, dáng vẻ kia nghiêm túc làm sao, thật sự làm cho người ta muốn xé mặt cô ta ra.

“Một người phụ nữ lòng dạ rắn độc, sẵn sang hãm hại con của mình, cả đời tôi tình nguyện chưa bao giờ quen cô.”

Vãn Tình nghiêm mặt, cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt cứ không ngừng khiêu khích nhẫn nại của cô. Đúng vậy, cô không tin trên đời này còn có người phụ nữ nào chịu đựng được loại phụ nữ não úng nước như cô ta.

Không, không phải là đầu cô ta bị úng nước, mà là cô ta cố ý đến để nhục nhã cô, làm cho cô tức đến chết.

“Tiểu Tình, chuyện ngày hôm đó, tôi cũng không có trách cô, là Mạc Lăng Thiên nghĩ rằng cô đẩy tôi.”

Vẻ mặt kinh ngạc mà bất an của Lai Tuyết khiến Vãn Tình lạnh lùng cười, cô đứng dậy nói:

“Lai Tuyết, nếu như cô đến để khoe cái hạnh phúc đã chờ đợi lâu rồi của mình thì cô đã thành công rồi đó. Bây giờ cô đi được rồi, tôi không có hứng thú với tiệc đính hôn của chồng trước.”

Vãn Tình nói xong, chuẩn bị bỏ đi thì Lai Tuyết vội vàng đứng dậy, dúi tấm thiệp vào tay Vãn Tình:

“Nhất định với tới đó, tôi biết cô có người mới rồi, dẫn anh ta theo cùng, nếu cô muốn công khai thì tôi cảm thấy rất vui cho cô.”

Vãn Tình nhìn bóng dáng vội vàng bỏ đi kia, cô nắm chặt tấm thiệp trong tay, cô rất muốn giết người, càng muốn mắng một câu “Con mẹ nó!”.

Vãn Tình ngẩng đầu lên thì thấy những ánh mắt tò mò bên ngoài, cô thật muốn chửi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.