Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 28: Chương 28: Sau ly hôn (phần 9 )




Vãn Tình nghiêm mặt, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, tuy rằng không thể xóa hình ảnh dối trá của Lai Tuyết khỏi suy nghĩ, nhưng lời cô ta vừa nói khiến cô nhíu mày.

Chẳng lẽ mọi người đều cho rằng anh Kiều là bạn trai của cô sao? Về điều này, vốn là cô lười làm sáng tỏ, bây giờ vì sao lại có cảm giác mình đã mắc bẫy chứ? Anh Kiều kia giúp cô hay là hại cô vậy?

Về điều này, bữa cơm với gia đình đã chứng minh.

“Tiểu Tình, khi nào rảnh rỗi, con dẫn người bạn kia đến nhà uống trà đi, để cho mẹ xem thử.”

Mẹ nói thế trước mặt cha cô, cô tự nhiên sẽ không nói dối.

“Mẹ, anh ta không phải bạn trai con. Chúng con thật sự không quen biết, thậm chí tên của anh ta con cũng không biết.”

Vãn Tình thật lòng nói, vẻ mặt cũng rất thành khẩn, cô khống thể để người ta hiểu lầm mãi được, nhất là mẹ cô.

“Thật sao?”

Từ sau khi Vãn Tình ly hôn, lần đầu tiên sắc mặt Cát Mi Xảo trở nên nghiêm túc mà sắc bén đến thế. Vẻ mặt Vãn Tình rất thành thật, không hề có vẻ gì là nói dối, huống hồ trước nay Vãn Tình đều không thích nói dối.

Nhưng sự thành thật của Vãn Tình chỉ đổi lại sự im lặng của mẹ và một quyết định hoàn toàn mới.

Ba ngày sau, Vãn Tình gặp người đầu tiên cô phải đi xem mắt, tuy rằng hiện tại cô không hề nghĩ đến việc kết hôn, lại càng không muốn đâm đầu vào hôn nhân, nhưng mà mẹ cô thuyết phục thì cô không có lý do gì để không đi xem mắt.

‘Con yêu Mạc Lăng Thiên thì sao chứ? Chẳng phải kết quả là vị anh ta ghét bỏ sao.

Con cho rằng sau khi rời khỏi Mạc Lăng Thiên thì vẫn có thể gặp được người con yêu như thế. Nếu trong vòng ba năm mà không tìm được ai thì chẳng phải con sẽ độc thân sao.

Tiểu Tình à, thanh xuân của phụ nữ có hạn, vì cha con, vì mẹ, con không thể cứ tiếp tục đi xuống như thế.

Huống hồ, mẹ còn nghe nói Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết đã chuẩn bị đính hôn rồi. Lúc đó, mẹ không hy vọng con gái của mẹ sẽ phải đứng một bên, sắm vai người cũ sầu thảm, khóc lóc.

Tình yêu không ăn được, lại càng không phải là tất cả cuộc sống của bất cứ ai.’

Vì lý do đó mà Vãn Tình đang ngồi trước mặt người đàn ông này, cô ăn mặc tỉ mỉ, mẹ cô yêu cầu không được mặc trang phục công sở, mà phải như một sinh viên ngây thơ, mắt mở to, tóc dài xõa xuống, để cho có cảm giác trẻ trung.

Nguyên nhân chính là cô chỉ làm theo lời mẹ cho có, nên người đàn ông này không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại thì người đàn ông này trông không tệ, gia thế cũng tốt, là con trai của cục trưởng Mỗ, từng đi du học, tính tình tốt bụng.

“Vãn Tình, nếu phải kết hôn thì tôi có vài điều kiện.”

Người đàn ông này bắt đầu thảo luận điều kiện, Vãn Tình chỉ bình tĩnh lắng nghe, tùy ý anh ta ra giá, cô thoáng liếc đồng hồ.

“Thứ nhất, tôi muốn từ từ hẵng sắp xếp, vì dù sao cô cũng vừa mới ly hôn.”

Lời anh ta nói rất lịch sự, nhưng Vãn Tình bất giác nắm chặt tay.

“Thứ hai, tôi không hy vọng tìm một người vợ quá chú trọng công việc, trước đây khi đi học ở Tokyo, tôi rất thích kiểu phụ nữ dịu dàng, hiền hậu.”

‘Anh cút đi’, trong lòng Vãn Tình nói thầm.

“Thứ ba ~”

Người đàn ông vừa định mở miệng thì người phục vụ bưng đến ly nước ép dưa hấu.

“Chúng tôi không có gọi.”

Anh ta sốt ruột nói, nhưng phục vụ lại trả lời:

“Là vị khách bên kia tặng, nói là để hai người giải khát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.