Vãn Tình kéo Kiều Tân Phàm ra khỏi bữa tiệc của Bảo Vĩnh Hiểu. Cô đi nhanh như bay, thậm chí
như thể cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, đến nỗi cô không thèm để ý chân
đau của mình mà kéo anh chạy. Cô chỉ muốn phát tiết hết mọi ấm ức giấu
kín trong lòng.
“Ha ha, Kiều Tân Phàm, Kiều Tân Phàm, chúng ta thật sự là người xấu nha!”
“Kiều Tân Phàm, anh tìm tôi là đúng đắn đấy ~”
“Kiều Tân Phàm, đáng lẽ tôi nên sớm cùng anh ra tay ~ “
“Kiều Tân Phàm, ai khiến cho tôi xấu hổ thì tôi cũng sẽ không để cho người đó được tốt lành đâu. Hạ Vãn Tình tôi chính là quỷ hẹp hòi ~”
“Kiều Tân Phàm, hôm nay tôi mới thật sự cảm thấy xả giận ~”
“Kiều Tân Phàm, ôi ~”
Vãn Tình đột nhiên thay đổi hoàn toàn, như thể một chú chim vừa được xổ
lồng, ríu ra ríu rít không ngừng. Ngay cả chính cô cũng không hiểu nổi
có phải là mình uống nhầm thuốc rồi hay chỉ là cô muốn hoàn toàn toàn
thả lỏng bản thân, lúc này đây cô hoàn toàn chỉ còn lại sự nhiệt tình.
Đến lúc cô không bước đi được nữa, bên chân bị đau cảm thấy không ổn, cô
kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt đứng lại. Còn Kiều Tân Phàm từ đầu
đến cuối không nói lời nào, rốt cuộc lúc này anh mới khẩn trương.
“Làm sao vậy?”
Giọng Kiều Tân Phàm vang lên trên đầu Vãn Tình, vừa rồi anh dịu dàng thuận
theo cô, để cô phát tiết hết mọi bực dọc trong lòng. Hiện tại vẻ mặt anh bất giác trở nên nghiêm túc và lo lắng.
Vãn Tình không thèm nhìn cái chân bị đau của mình mà cô ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ lấy cô. Kiều Tân Phàm, sự lựa chọn này của cô là đúng sao?
Thật ra, mọi chuyện đã sớm được định trước, cô chỉ có thể bước lên xe của anh mà thôi sao?
Bằng không thì sao cô lại có thể cam tâm gả mình đi nhanh như vậy vì bất cứ ai khác trên đời này chứ?
Ánh mắt Vãn Tình sáng rõ, khiến Kiều Tân Phàm đang ôm cô trong lòng cũng
không nhìn đến cái chân bị thương của cô mà anh đối diện với nụ cười của cô, ánh mắt anh biểu thị sự chân thành của anh. Cô là một cô gái không
chịu hy sinh vì lợi ích, lại càng là một cô gái không dễ dàng từ bỏ tôn
nghiêm của mình.
“Vãn Tình, em thật sự rất quật cường!”
Ánh mắt Kiều Tân Phàm đột nhiên trở nên rất dịu dàng, anh hơi thở dài,
thoáng đau lòng nói với cô. Lời anh nói lọt vào tai Vãn Tình. Nụ cười
của anh không hề có sự kiêu ngạo, lại càng không hề có chút lạnh lùng
nào. Ngay trong gang tấc, hơi thở gần sát nhau, khoảng cách giữa họ vừa
như chân trời góc bể, lại giống như đã sớm được vận mệnh buộc chặt vào
nhau.
“Kiều Tân Phàm, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp!”
Đột nhiên Vãn Tình nói như thế, cô không muốn chấp nhận số mệnh. Sự dịu
dàng cố hữu của Kiều Tân Phàm dành cho cô, anh luôn rất cẩn thận. Nhưng
nếu thật sự cưới cô, con đường này sẽ rất gian khổ, liệu anh có oán hận?
“Nếu em cảm thấy rằng anh sẽ hối hận thì bây giờ chúng ta đến ngay Cục dân chính đi!”
Giọng Kiều Tân Phàm dịu dàng mà tinh quái, anh mỉm cười thản nhiên. Cô càng
lo lắng, anh lại càng thoải mái. Nụ cười này khiến anh nhìn thấy được
tương lai tươi sáng, cảm giác được họ rất gần, rất gần nhau.
“Nói bậy bạ gì đó? Bây giờ Cục dân chính cũng đâu có mở cửa.”
Vãn Tình không thể không liếc Kiều Tân Phàm một cái. Đã trải qua một bữa
tiệc đính hôn náo loạn, lại vừa trải qua một hồi tranh cãi kịch liệt, vì thế bây giờ khi nói chuyện với anh, Vãn Tình không thèm đề phòng gì
nữa, cô bất giác lộ ra bản tính thẳng thắn của mình.
“Cho nên, bây giờ anh cần phải xem chân của em đã. Chuyện đến Cục dân chính thì ngày mai tính đi!”
Kiều Tân Phàm còn chưa kịp đụng đến chân Vãn Tình thì cô đã kêu đau.
“Đau ~”
Vãn Tình nhíu mày, đồng thời cảm giác được bàn tay to đang đặt ở mắt cá của cô không hề động, trên khuôn mặt tuấn tú của Kiều Tân Phàm, lông mày
anh chau lại.
“Hạ Vãn Tình, thật không nhìn ra được thì ra em thật là quỷ liều lĩnh ~”
Kiều Tân Phàm bất mãn kéo dài giọng, nhưng hoàn toàn không hề có chút trách
cứ nào, mà là giọng điệu cưng chiều, khiến lòng Vãn Tình lỗi mất một
nhịp, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh.
“Cái đó ~ anh giúp tôi gọi taxi đi.”
Vãn Tình đẩy Kiều Tân Phàm ra thì mới phát hiện nửa người cô đang được Kiều Tân Phàm ôm trong lòng. Điều này khiến cô ngượng ngùng, không tự chủ
chỉ muốn cách xa anh một chút.
“Hạ Vãn Tình, em có biết vợ chồng thì nên thế nào không?”
Đột nhiên ánh mắt Kiều Tân Phàm trở nên nghiêm túc, khóe miệng anh thản
nhiên vẽ thành một vòng cung. Dáng vẻ anh lúc này thật sự giống như
giảng viên đứng trên bục giảng đang hỏi học trò của mình.
Vãn Tình hơi ngạc nhiên, cô bất giác hỏi lại:
“Làm thế nào?”
Dường như sự ngạc nhiên của Vãn Tình khiến Kiều Tân Phàm lúng túng, anh cúi
đầu, không nói gì, chỉ thấy dáng người cao lớn của anh xoay lại, anh
thấp người ngồi xổm xuống. Vãn Tình nhìn thấy rõ ràng bộ âu phục thẳng
thớm của anh, nhìn thấy sườn mặt hoàn hảo, tuyệt mỹ của anh, cô sửng sốt một lúc lâu.
“Để anh cõng em đi!”
Kiều Tân Phàm ngoái đầu lại, thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của Vãn TÌnh, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt anh trong suốt mong chờ.
Vãn Tình không khỏi căng thẳng, cuối cùng cô không để anh phải tiếp tục chờ đợi.
“Kiều Tân Phàm, kỳ thật anh mới chính là cao thủ tán gái!”
Vãn Tình ghé vào vai Kiều Tân Phàm, cô ngửi thấy hương thơm trên tóc anh,
nhìn thấy đôi tai anh gần trong gang tấc. Cô dựa vào bờ vai mạnh mẽ của
anh, dưới ánh đèn, hai bóng hình như hòa làm một. Khi anh bắt đầu đứng
lên, Vãn Tình bình phẩm một câu.
Kiều Tân Phàm hơi dừng bước, Vãn Tình không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Cô chỉ biết rằng một lần
nữa đối mặt với anh, cô lại càng phải cẩn thận dù cho giờ đây anh càng
chăm sóc cô tốt hơn lúc trước.
“Vãn Tình, anh cũng không phải là
kẻ nói một đằng làm một nẻo, chính vì kết cục đau buồn của quá khứ mà
giờ đây anh là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.”
Một lúc sau,
giọng Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng vang lên trong gió. Dáng người cao lớn của anh rất vững vàng, Vãn Tình không khỏi ôm lấy cổ anh.
“Tôi cũng vậy.”
Nhưng so với ngữ điệu chắc chắn của Kiều Tân PHàm, ba chữ này Vãn Tình nói ra đầy hoài nghi. Sự khởi đầu sai lầm nhất định sẽ mang lại kết cục sai
lầm. Cô cũng từng là một người theo chủ nghĩa lý tưởng lạc quan.
Nhưng kết cục thì thế nào chứ?