Ánh mắt Vãn Tình kiên định khác thường, cô không nhìn vào đôi mắt đào hoa chưa tưng nghiêm
túc như thế của Tạ Sáng, mà là đẩy tay anh ta ra quay sang nhìn Kiều Tân Phàm. Nhưng cô lại không đưa tay mình ra.
Đúng vậy, nếu nhất
định đây là một con đường mà cô buộc phải lựa chọn, thì cô cũng muốn cho bản thân càng nhiều sự tôn nghiêm. Kiều Tân Phàm, anh đồng ý cho đi,
vậy thì hào phóng một tí đi.
Hạ Vãn Tình vẫn luôn là một Hạ Vãn
Tình không chịu thua, còn Kiều Tân Phàm giơ bàn tay mình ra. Trải qua
một lúc sau, như thể nhớ đến khởi điểm ban đầu, khi anh tươi cười thản
nhiên, trong mắt anh lộ rõ suy nghĩ của anh, nếu là áy náy thì chính là
thật sự áy náy.
“Về lời đồn đại nay, tôi muốn nhân dịp này làm
sáng tỏ với mọi người. Tôi và vị hôn thê của mình, cũng chính là cô Hạ
Vãn Tình đây sẽ không vì bị ngăn cản mà buông tay. Trên thực tế, chúng
tôi luôn hẹn hò với nhau, tôi một mực theo đuổi cô ấy, chỉ là cô ấy
không cho tôi cơ hội mà thôi!”
Những ánh mắt đang nhìn Kiều Tân
Phàm đều không thôi kinh ngạc, vẻ mặt họ không thể tin được. Nhưng ánh
mắt trong suốt của anh, vẻ mặt nghiêm túc của anh, lời nói tiếc nuối của anh đều đã chứng minh rõ chuyện này.
“Kiều Tân Phàm, anh không
sợ nếu cưới cô ta thì bản thân sẽ mất đi địa vị ở nhà họ Kiều sao? Nghe
nói bà Kiều vẫn một mực phản đối hai người ở cùng nhau mà.”
Nhân
vật chính vô tình bị bỏ quên Bảo Vĩnh Hiểu đột ngột mở miệng, dáng vẻ cô ta bấn mãn, căm giận ra mặt, vẻ ngạo mạn trên mặt cô ta cũng biến mất,
không tin được người đàn ông vừa mới còn dịu dàng với cô ta, bây giờ lại muốn kết hôn với Hạ Vãn Tình.
Vãn Tình nhìn thấy rõ ràng sự chán ghét và bất bình trong mắt Bảo Vĩnh Hiểu. Nhưng sau khi cô đã ra quyết
định thì cô trở nên rất kiên định, bình tĩnh, cô mang một dáng vẻ tự tin mà kiêu hãnh.
“Đó không phải là những điều mà cô Bảo cần quan tâm. Chỉ cần Vãn Tình đồng ý thì tôi sẽ lập tức cưới cô ấy.”
Kiều Tân Phàm lạnh lùng trả lời Bảo Vĩnh Hiểu. Nhưng khi anh nhìn về phía
Vãn Tình thì lại trở nên rất dịu dàng. Cách xử sự khác nhau đến thế
khiến Bảo Vĩnh Hiểu tức giận đến khó thở.
Dù là ai cũng không dự đoán được Kiều Tân Phàm sẽ trả lời thản nhiên như thế. Ngay cả Tạ Sáng cũng bổ sung một câu:
“Kiều Tân Phàm, cho dù quyết định như vậy có thể khiến anh trắng tay, anh cũng dám cưới Hạ Vãn Tình?”
Khi Kiều Tân Phàm nhìn Tạ Sáng, anh không lạnh lùng như khi đối mặt với Bảo Vĩnh Hiểu mà chính là kiên định và chấp nhất với tình địch.
“Cưới Vãn Tình, tôi không hề trắng tay.”
Anh bình tĩnh mở miệng, nụ cười kia của anh cười mà như không cười, vừa nho nhã, lại rất sắc bén. Kiều Tân Phàm như thế này không hề dịu dàng, lại
càng không dễ công kích.
Vãn Tình nhìn ánh mắt Kiều Tân Phàm đang lạnh lùng nhìn Tạ Sáng, lần thứ hai quay lại nhìn cô, cô đưa tay mình ra.
Bàn tay to lớn của Kiều Tân Phàm như thể mang toàn bộ sức lực của anh, nắm
chặt lấy bàn tay Vãn Tình, khiến cô cảm thấy hơi đau. Cái nắm tay này
thật sự rất không tương xứng với bề ngoại nhã nhặn của anh.
Nhưng chính bởi vì sự mạnh mẽ này khiến cho Vãn Tình tìm được cảm giác kiên
định, giống như buổi tối kia khi anh lái xe, để cô suy xét lời anh nói,
giờ phút này anh cũng rất chân thành.
Lúc trước, lý do Kiều Tân Phàm muốn kết hôn với cô không đơn giản, mà cô muốn gả cho anh cũng không phải là thuần khiết.
Nhưng sau đó lại liên lụy rất nhiều đến tôn nghiêm của cô, khiến cô hoàn toàn từ bỏ đính ước ban đầu, thậm chí căm hận sự lợi dụng của anh.
Nhưng lúc này đây, như thể cô đột nhiên hiểu ra, có lẽ quyết định ban đầu của Kiều Tân Phàm là đúng, chỉ là cô có quá nhiều kiêu hãnh, còn anh lại
quá lo lắng đến niềm kiêu hãnh của cô mà che giấu việc họ đính hôn mà
thôi.
Đối mặt với Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên như vậy, cô đã sớm
nên mạnh mẽ, căn bản không được để họ hết lần này đến lần khác lấy dáng
vẻ của kẻ chiến thắng, dùng sự kiêu ngạo của những kẻ yêu nhau mà tổn
thương sự tự tôn của cô.
“Cô Lai, hiện tại cô đã hiểu được rốt cuộc là ai phá ai rồi chứ?”
Vãn Tình chú ý vẻ mặt Lai Tuyết chuyển từ phẫn nộ không cam lòng sang dần
dần tái nhợt, có vẻ ủy khuất, bất đắc dĩ. Cô lại thấy cô ta nhanh chóng
níu lấy tay Mạc Lăng Thiên, ánh mắt cô ta khẩn thiết, thậm chí là tỏ ra
khóc lóc đáng thương.
Quả nhiên Mạc Lăng Thiên nắm chặt bàn tay
nhỏ bé đang khoác lấy tay mình, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, ẩn nhẫn kiềm
chế tức giận, đó chính là tính cách mà Vãn Tình đã rất quen thuộc.
Đó là châm biếm, lạnh lùng. Khi cô hết lần này đến lần khác đến gần anh ta, khuôn mặt anh ta vẫn luôn lạnh lẽo như thế.
Giống như lần đầu tiên cô phát hiện anh ta đi cùng Lai Tuyết ở bữa tiệc, giọng anh ta thể hiện rõ sự bá đạo:
“Hạ Vãn Tình! Có một số việc không thể cứ muốn là làm được.”
Lời Mạc Lăng Thiên nói, ánh mắt của anh ta như thể đang nói với cô rằng bài học ba năm qua chẳng lẽ còn chưa đủ, cô còn muốn tiếp tục cố chấp sao?
Vừa nghe anh ta nói, thật sự như là có lòng tốt khuyên nhủ. Vai Vãn Tình lại run lên, cô mỉm cười.
“Vậy thì phải làm sao đây? Muốn thì
một trăm năm sau tôi lại làm cho anh. Mạc Lăng Thiên, anh là gì của tôi
chứ? Chuyện của tôi không cần anh can thiệp.”
Quả nhiên Mạc Lăng
Thiên không dự đoán được Vãn Tình sẽ nhanh miệng phản bác như vậy, thậm
chí cô cười nhạo lời anh ta nói. Vẻ mặt tuấn tú của anh ta hơi cứng đờ,
rồi cười lạnh nói:
“Cô cho rằng đáng giá thì cô cứ làm. Quyết định của thiên kim nhà họ Hạ vĩnh viễn không ai có thể thay đổi được.”
Lời này của Mạc Lăng Thiên giống như một lưỡi dao sắc bén, cũng như vẻ mặt
của anh ta khi đồng ý kết hôn với cô, luôn khiến Vãn Tình không khỏi thở dốc.
Mạc Lăng Thiên dựa vào cái gì mà cười nhạo và xem thường cô. Vãn Tình không do dự nắm chặt tay Kiều Tân Phàm, cô nói:
“Hạ Vãn Tình tôi chỉ làm chuyện đáng giá vì người tôi cho là xứng đáng mà
thôi. Kiều Tân Phàm thật lòng cưới tôi, tôi sẽ gả cho anh ấy Mạc Lăng
Thiên, từ nay về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta không
liên quan đến nhau.”
Vãn Tình không để ý đến yến hầu của Mạc Lăng Thiên buồn bực lên xuống, cô nở nụ cười kiên định. Khi cô quay đầu nhìn Kiều Tân Phàm, cô dõng dạc yêu cầu:
“Tân Phàm, chúng ta ở trong này ngại ánh mắt của nhiều người, lại không thể phiền cô Bảo nữa, chúng ta đi thôi!”
Đáp lại cô là nụ cười tươi tắn, dịu dàng của Kiều Tân Phàm. Ngay khi Vãn
Tình đưa ra yêu cầu này, anh đã kéo Vãn Tình tiêu sái bước ra cổng phía
đối diện, để lại phía sau vô số tiếng thở dài. Còn lòng Vãn Tình lại
nóng như lửa đốt, không thể dừng lại nữa.