Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 77: Chương 77: Sẽ phải gả cho anh (phần 8)




Dì Hoàng tươi cười hòa nhã, thân thiện nhưng cũng không che giấu được tâm tình mà bà đang cố giấu đi, điều này khiến Vãn Tình suy nghĩ. Bà làm công ăn lương hơn nửa năm qua, gặp qua rất nhiều người, không thể không nhận ra mối quan hệ không bình thường của con trai mình với cô gái bên cạnh.

Huống hồ đây là thời đại mà không có ai tin rằng giữa nam và nữ có mối quan hệ hữu nghị thuần khiết

Chỉ cần một ánh mắt, một câu nói, một động tác nhỏ thôi cũng đã có thể khéo léo nhìn ra được.

Hoàng Mỹ Luân càng mỉm cười, trong lòng Vãn Tình càng cảm thấy áp lực, thậm chí là hơi khó thở.

“Mẹ, cơn gió nào đưa mẹ đến đây?”

Tạ Sáng mở miệng trước Hoàng Mỹ Luân, dáng vẻ anh ta cho thấy sự cảnh giác, Vãn Tình lúc này đã cảm nhận được, cô muốn bỏ tay Tạ Sáng ra, nhưng anh ta không cho cô làm vậy. Cô nghe thấy Hoàng Mỹ Luân dịu dàng nói:

“Còn chẳng phải là nghe ông ngoại con nói con đi tìm bạn gái hay sao? Thật không ngờ con lại đưa em Tiểu Tình đi chơi.” Tiểu Tình lớn lên trổ mã xinh đẹp như vậy, chẳng trách ông ngoại của con không nhận ra.

Hoàng Mỹ Luân vừa nói vừa đánh giá khuôn mặt Vãn Tình, lời bà nói thoạt nghe thì rất hòa ái, dễ gần, khiến cho Vãn Tình không cảm thấy mình bị ghét.

Nhưng lập tức Hoàng Mỹ Luân chuyển chủ đề, bà vừa nhìn Vãn Tình vừa nói:

“Thằng nhóc Tạ Sáng này từ nhỏ đã bị dì chiều hư rồi, thích làm gì thì làm. Nhưng việc chọn bạn gái thì dì cũng không thể để cho nó tùy tiện xằng bậy được. Tiểu Tình, cháu giúp dì để ý nó một chút nhé, nếu nó mà qua lại với những người không đứng đắn thì cháu phải lập tức báo ngay cho dì.”

Nếu như Hoàng Mỹ Luân nói trong lúc bà còn là người hàng xóm năm xưa của nhà cô thì không cần bàn đến rồi.

Nhưng mà giờ phút này, bà cố tình tràn ngập ý cười, hảo tâm nhắc nhở, ánh mắt bà rất dịu dàng, ngữ điệu lại vô cùng thân thiết, ngược lại khiến cho người ta càng cảm thấy nhưng ngàn mũi kim châm vào da thịt Vãn Tình.

Cái gì gọi là giết người không cần dao, cái gì gọi là dịu dàng là một loại vũ khí, rốt cuộc bây giờ cô đã hiểu được. Vừa rồi Hoàng Mỹ Luân không thể không khuất phục dưới dự uy hiếp của Tạ Sáng, nhưng vừa chớp mắt thì bà đã muốn nghĩ ra cách đối phó với cô.

Vãn Tình có thể hiểu đạo lý trong lời của bà, Tạ Sáng thì sao có thể không hiểu. Lúc này, vẻ mặt của Tạ Sáng đã rất ẩn nhẫn nhìn Hoàng Mỹ Luân, nhưng bà lại tươi cười dịu dàng, như thể không nhìn thấy sự phẫn nộ của con trai mình.

“Mẹ, chỗ này không thích hợp dành cho một vị trưởng bối như mẹ đến giúp vui đâu ạ.”

Tạ Sáng gằn từng tiếng, nhưng Hoàng Mỹ Luân cũng chẳng thèm nghe mà chỉ tỏ ra ngạc nhiên:

“Có cái gì không thích hợp? Là con nhìn người không chính xác, nói không chừng bị phụ nữ mê hoặc cũng con chưa biết. Mẹ giúp con xem thử, xung quanh đây rất nhiều cô gái xinh đẹp. Tiều Tình, con nói thử xem, dì đến đây không đúng lúc sao?”

Lần thứ hai Hoàng Mỹ Luân hỏi Vãn Tình, ánh mắt bà lại như lơ đãng nhìn về phía bàn tay đang nắm của Vãn Tình và Tạ Sáng.

“Dì nói rất đúng. Anh Tạ sao có thể tìm một người không đứng đắn chứ ạ! Dì đúng là nên đến giúp anh ấy chú ý một chút.”

Vãn Tình nghĩ đến trên lầu phía sau cô còn có Kiều Tân Phàm, bên kia còn có Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên, dù như thế nào, cô cũng không thể mất kiểm soát được. Vì bản thân, coi như là vì Tạ Sáng, cô không thể tỏ ra lạnh lùng với Hoàng Mỹ Luân được. Huống hồ bà ấy không hề tỏ ý gì là muốn cãi nhau.

“Mẹ, có phải hôm nay mẹ nói hơi nhiều rồi không ạ?”

Nhiều người đang nhìn như vậy, Tạ Sáng không để cho mẹ anh ta chút mặt mũi nào. Nhưng khi anh ta muốn kéo Vãn Tình đi thì lại nghe Hoàng Mỹ Luân nói:

“Thằng nhóc, sao con chẳng có phép tắc gì cả như vậy?Bạn trai của Vãn Tình đang đứng ngay bên kia, con thì đang định làm cái gì chứ?”

Đột nhiên Hoàng Mỹ Luân nói như thế, cả Vãn Tình và Tạ Sáng đều giật mình xoay người. Từ khi nào mà Kiều Tân Phàm đã đứng ngay bên cạnh cô rồi chứ? Sắc mặt anh rất xấu, mày nhăn lại nhìn chằm chằm vào nắm tay của Vãn Tình và Tạ Sáng.

“Tiểu Tình, nghe nói gần đây cháu qua lại với cậu Kiều đây phải không?”

Không còn nghi ngờ gì nữa, lời nói của Hoàng Mỹ Luân chính là đổ thêm dầu vào lửa, càng giống như rạch thêm lên miệng vết thương của cô. Người lớn nhà họ Tạ và họ Kiều đã luôn có thành kiến với Vãn Tình, nhưng lời bà vừa nói lại khiến Vãn Tình càng cảm thấy châm chọc.

“Mẹ ~”

Tạ Sáng lại càng buồn bực, mà phía sau anh ta lại phát ra một giọng nói:

“Hẹn hò gì chứ? Rõ ràng là do tôi và Lăng Thiên tái hợp nên cô ta cố ý diễn trò, bây giờ thì lại chuyển mục tiêu ~”

Giọng Lai Tuyết lạnh lùng, chế nhạo. Vừa rồi cô ta đã bị ủy khuất, bây giờ lập tức phản công. Mọi người xung quanh đều âm thầm cười, Vãn Tình đưa mắt nhìn thì liền thấy Lai Tuyết như con chim nhỏ nép vào ngực Mạc Lăng Thiên, còn ánh mắt của anh ta cũng không che dấu sự trào phúng thản nhiên, khiến bao nhiêu sự nhẫn nhịn của Vãn Tình nháy mắt tan biến.

“Rốt cuộc là ai phá ai chứ? Xin cô Lai đây phải nói cho rõ ràng.”

Vãn Tình vừa không muốn trốn tránh, càng không muốn đối chọi gay gắt với Lai Tuyết trước mặt nhiều người. Bởi vì dù cho cô có thắng đi chăng nữa thì người thắng cũng đã được quyết định khi Mạc Lăng Thiên lựa chọn rồi.

Nhưng lời nói của Lai Tuyết cùng ánh mắt của Mạc Lăng Thiên lại khiến cô không cam lòng bị chà đạp tự tôn như vậy.

“Chẳng lẽ là tôi phá cô sao?”

Lai Tuyết thuận miệng nói một câu như vậy, giọng cô ta có chút bất bình. Vãn Tình cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân, cô đang chuẩn bị lời nói để đáp trả, nhưng đã có người sớm hơn một một bước.

“Sự thật chẳng phải là như thế sao?”

Giọng Kiều Tân Phàm vẫn luôn rất du dương, cực kỳ dễ nghe, không có chút kích động nào, nhưng lại rất có tính trần thuật và khẳng định. Đồng thời dáng người cao lớn của anh tiến về phía Vãn Tình mỗi lúc một gần. Ánh mắt anh mang đầy sự cao quý không thể xâm phạm, annh đi đến trước mặt Vãn Tình, vươn bàn tay mình ra, trong mắt anh ngoài sự dịu dàng và mong đợi thì còn ánh lên sự tín nhiệm, rạng rỡ.

Tạ Sáng không khỏi kéo chặt tay Vãn Tình, nhưng anh ta không níu kéo được quyết định trong lòng cô. Vãn Tình hiểu được, giờ phút này cô không có sự lựa chọn, còn Kiều Tân Phàm thì lại một lần nữa mở ra cho cô một con đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.