Kiều Tân Phàm, ba chữ này, con người này giống như một cái giếng sâu thăm thẳm đột nhiên nhỏ
vào một giọt nước lạnh. Một tiếng ầm vang lên trong đầu mà chỉ mình Vãn
Tình nghe thấy.
Vẻ mặt Vãn Tình biến đổi rõ rệt như vậy, khiến Tạ Sáng cũng nhận ra, anh ta đưa mắt nhìn lại, thì không khỏi ngẩn ra:
“Chẳng trách cô Bảo đột nhiên không còn hứng thú với tôi, thì ra là bởi vì anh ta!”
Kiều Tân Phàm, anh đứng trên biển người, nổi bật như thế, dáng vẻ đã sớm
không màng danh lợi khiến anh càng thêm cao ngạo, không nhiễm bụi trần.
Chính là khí chất này khiến anh càng thêm cao cao tại thượng mà thần bí, lại
càng khiến những cô nàng kiêu ngạo muốn đi tìm hiểu, tỷ như cô Bảo Vĩnh
Hiểu đây.
Kiều Tân Phàm một thân âu phục trắng, không chê được
vào đâu, như thể bộ trang phục này là dành riêng cho anh vậy. Ẩn trong
khí chất phong độ này là sự tôn quý như kỵ sỹ cổ điển khiến cho anh vô
cùng đẹp mắt, cũng rất hào nhoáng.
Anh chính là như thế. Người
phụ nữ bên cạnh anh đã thay một bộ lễ phục màu đỏ tươi, cổ chữ V xẻ thấp để lộ đường cong no đủ. Đó là nữ chính của đêm nay, Bảo Vĩnh Hiểu. Bên
cạnh cô ta còn có hai vị trưởng bối, cách họ ăn mặc rất cao quý, chỉ
bằng tướng mạo này cũng có thể đoán được, đó là người thân của Bảo Vĩnh
Hiểu.
Đây là ý gì? Lại là nhân duyên mới của Kiều Tân Phàm sao?
Nhưng ánh mắt của Kiều Tân Phàm vẫn luôn dừng trên người Vãn Tình. Ánh nhìn
của anh mềm mại như tằm nhả tơ xuân, dịu dàng cẩn thận, trong suốt trắng toát, mang theo cảm xúc không nói nên lời, cứ như vậy nhè nhẹ quấn
quanh tầm mắt Vãn Tình.
“Tạ Sáng, đêm nay anh cũng muốn tôi một lần nữa thân bại danh liệt sao?”
Vãn Tình ngẩng cao đầu, ánh mắt cô dần kiên định, lòng cô cứng rắn, vững
vàng như đá. Khi cô quay đầu lại nhìn Tạ Sáng, quả nhiên trên mặt anh ta lộ rõ vẻ xấu hổ, nhưng lại không sợ chết nhìn cô chằm chằm:
“Miệng lưỡi người đời đáng sợ, lại không thể không nghe. Hạ Vãn Tình, hết đêm nay, mọi thứ sẽ tốt lên thôi!”
Sự khích lệ của Tạ Sáng có gì đó thần bí. Giờ phút này anh ta không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa, càng không phải là một hoa hoa công tử, anh ta mỉm
cười, ánh mắt sáng rõ, giữ chặt Vãn Tình bên mình, không hề sợ hãi.
Trên đời này người liều lĩnh như vậy, e là chỉ có mỗi mình Tạ Sáng, từ nhỏ
anh ta đã luôn như vậy. Trong lúc Vãn Tình nghĩ như thế, cô dường như
hiểu ra ý của anh ta. Anh ta muốn cùng cô vượt qua lời đồn đại, sống cho ra sống sao?
Hạ Vãn Tình cô vốn không nên sống hèn mọn, lại càng không nên sợ hãi.
“Hạ Vãn Tình, ngoài làm hỏng chuyện và tùy tiện tìm một người đàn ông đến
để tăng thêm thể diện cho mình thì cô còn ó thể làm cái gì nào?”
Sắc mặt Lai Tuyết tức giận lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ này rất ủy khuất,
giờ phút này Vãn Tình mới chú ý đến lời cô vừa nói ban nãy. Tạ Sáng hễ
mở miệng nói quả thật là đủ ác độc đi.
“Tôi làm sao? Tô nói chuyện với bạn mình cũng phiền đến cô sao?”
Vãn Tình tỏ ra khó hiểu nhìn Lai Tuyết bằng ánh mắt kiên định mà khinh
miệt. Cô không thèm để ý đến vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên có phải là đang
rất lạnh lùng hay không. Nhưng nhìn vẻ mặt giả vờ giả vịt của Lai Tuyết
thật khiến người ta tức chết.
“Cô, cô vừa rời khỏi Kiều Tân Phàm
vài ngày thì lại tìm được một người đàn ông khác, thật đúng là lợi hại
đấy. Không phải cô nói cô thật lòng yêu Lăng Thiên sao?”
Lai
Tuyết kêu oan thay cho Mạc Lăng Thiên thật khiến người khác dở khóc dở
cười, Vãn Tình đã dự tính trước được điều này, cô khẽ cười nói:
“Tôi yêu Mạc Lăng Thiên nhưng chẳng phải đã để cô đoạt mất rồi hay sao? Cô
còn oan uổng gì chứ? Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa cả. Chẳng lẽ tôi không thể kết bạn? Cô thật khó hiểu, tôi thích Kiều Tân Phàm, cô không vừa lòng. Tôi nhảy một điệu cùng anh của mình cũng lại phật ý cô. Lai Tuyết, vì sao bất cứ thứ gì trong thế giới của tôi cô cũng đều phải xen vào vậy? Lại còn nói tôi chiếm của cô. Tất cả tiểu tam trên đời này đều không biết ngượng như thế sao?”
Đang ở nơi đông người, Vãn
Tình cũng không muốn so đo nhiều, đã nói đến mức này rồi, tất cả những
uất ức đã nghẹn trong lòng từ rất lâu, cô không khỏi càng nói càng hận,
cô không thèm để ý đến ánh mắt bên cạnh cô đang càng ngày càng lạnh thấu xương.
Anh cút xuống địa ngục đi Mạc Lăng Thiên, ai yêu anh chứ!
Lai Tuyết hiển nhiên không dự đoán được Vãn Tình sẽ nhục nhã cô ta trước
mặt mọi người. Cô ta đã sớm tức giận đến hai mắt đẫm lệ, nép vào trong
lòng Mạc Lăng Thiên khóc lóc, dáng vẻ oan ức của cô ta lọt vào trong mắt đàn ông ắt hản sẽ khiến người ta đau lòng.
“Thật xin lỗi cô Hạ, đây là nơi tôi mời bạn bè mình đến vui chơi, không phải là nơi để cô tùy hiện hại người hay trả thù đâu.”
Bảo Vĩnh Hiểu từ trên cao nhìn Vãn Tình, cô không ngờ đột nhiên lại đụng
phải cô tiểu thư họ Bảo này. Nhưng lập tức cô hiểu ra ngay, cô Bảo Vĩnh
Hiểu không hài lòng nhìn cô là bởi vì bên cạnh cô là Tạ Sáng. Cô ta xem
cô là hồ ly tinh sao chứ?
“Đúng vậy, hôm nay mọi người đến chúc mừng cô Bảo, không phải nơi để các người cãi nhau.”
Có người phụ họa theo, nhất thời Vãn Tình nắm chặt nắm đấm.
“Tạ Sáng!”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói uy nghiêm mà cao quý của một vị
phu nhân, Vãn Tình ngẩn người, Tạ Sáng bên cạnh cô cũng ngẩn ra, vẻ mặt
anh ta đột nhiên biến đổi. Hiển nhiên là anh không dự đoán được biến cố
này, vì thế không khỏi nắm chặt tay Vãn Tình.
“Mẹ!”
Nhưng Tạ Sáng rất nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình, anh ta thong thả thản nhiên gọi một tiếng ‘mẹ’.
Trong mắt Vãn Tình, chỉ có quảng cáo trên TV mới có hình ảnh một người phụ nữ dịu dàng, ung dung như vậy. Giờ phút này dáng vẻ của bà vừa dịu dàng,
lại ẩn dấu sự uy nghiêm. Ánh mắt bà dừng trên tay Tạ Sáng và Vãn Tình.
Hiển nhiên bà nhận ra Vãn Tình, mà cô cũng nhận ra bà. So với bà Hoàng
Mỹ Luân mà cô biết lúc nhỏ thì giờ đây bà vẫn mang đầy khí chất.
Vãn Tình có thể cảm giác được Tạ Sáng đang cố thả lỏng, nhưng trong hoàn
cảnh căng thẳng này thì nụ cười hiền hòa này của bà mang đầy sự uy hiếp, người này quả nhiên không tầm thường, Lòng Vãn Tình bất an.
“Thì ra là Tiểu Tình!”
Quả nhiên Hoàng Mỹ Luân bị khuất phục trước sự gan lì của Tạ Sáng, bà lại
còn tươi cười với Vãn Tình, nhưng cô cũng không có ngốc, cô tự nhiên
hiểu được sự không cam lòng và bất mãn trong mắt bà.
“Thưa dì, anh Tạ Sáng đưa cháu đi chơi, làm quen vài người.”
Vãn Tình hoàn toàn không sợ hãi, cô nói một cách thoải mái. Ánh mắt của Hoàng Mỹ Luân cũng dịu dàng hơn một chút.
Mọi người tập trung vào Vãn Tình và bà Hoàng Mỹ Luân vừa mới đến mà không
hay biết dáng người vừa nói trên lầu kia đã đi xuống lầu.