Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 75: Chương 75: Sẽ phải gả cho anh (phần 6)




“Tạ Sáng, anh muốn để tôi đối diện với cuộc sống tàn nhẫn sao?”

Vãn Tình thấp giọng hỏi, ánh mắt cô sáng ngời, như thể đã đoán được sau vẻ bất cần đời kia của Tạ Sáng đang suy nghĩ gì.

“Ừ hừ, không ngốc nhỉ? Hạ Vãn Tình, cái người nhất quyết không chịu thua lúc bé đi đâu mất rồi? Bây giờ lại còn học được cách giả vờ thâm trầm à?”

Tạ Sáng vừa thẳng thắn thừa nhận, vừa vạch trần bản chất của Hạ Vãn Tình. Trong đôi mắt sáng trong kia có gì đó thoáng là mong chờ, lại rất long lanh khiến Vãn Tình lập tức cảnh giác.

“Tạ Sáng, anh không sợ bữa tiệc lớn thế này, nếu mà lên báo để cho cha anh nhận ra tôi là ai thì sẽ giận tím mặt sao?”

Vãn Tình chẳng khách khí mà báo trước hậu quả sẽ xảy ra. Cô cũng không muốn lại bị vướng vào miệng lưỡi người đời. Nhất là Bí thư tỉnh ủy thì dù cô có nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.

“Yên tâm đi, về phía cha mẹ tôi thì chỉ cần nói chúng ta là bạn thân là được.”

Ánh mắt Tạ Sáng kiên định. Vãn Tình nhìn thần sắc thoáng nghiêm trang của anh ta, cô cảm thấy có gì đó không đúng, có mùi nguy hiểm.

Con đường này đã đi rồi liệu có thể toàn mạng trở ra hay không, Vãn Tình cảm giác bản thân đã hơi thần hồn át thần tính.

Ánh đèn, âm nhạc, mỹ nữ xinh đẹp, trang phục lộng lẫy, những chuyện cười nhạt nhẽo nhưng mang đầy hơi thở mê ly. Không khí này vừa có gì đó tôn quý, vừa toát ra sức hấp dẫn giữa nam và nữ.

Đâu đâu cũng đều là các cặp nam nữ ôm nhau, nhẹ nhàng bước đi, như thể đây là một nghi thức trầm lắng. Vãn Tình nhìn thẳng ánh mắt sáng ngời của Tạ Sáng, cô cẩn thận hỏi:

“Bạn học Tạ, anh không có âm mưu gì chứ?”

Ánh mắt hung dữ của Vãn Tình càng tỏa sáng dưới ngọn đèn mờ ảo. Cô phải bước lại gần mới có thể nhìn thấy được những gì hiện lên trong mắt Tạ Sáng.

“Hạ Vãn Tình, cô không cần lo lắng đề phòng như vậy, được chứ?”

Tạ Sáng nói có chút khinh miệt, ánh mắt anh ta chợt lóe lên, biến sắc. Sau đó đột nhiên ôm lấy đầu Vãn Tình. Cô ngẩn ra, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã ngửi thấy mùi hương nước hoa ở cổ anh ta.

“Này, Tạ Sáng ~ ”

Vãn Tình không cam tâm để Tạ Sáng được lợi như vậy. Đầu cô tựa vào lồng ngực anh ta, cô không khỏi ngẩn người, đang chuẩn bị đẩy ra thì lại nghe một giọng nói dịu dàng:

“Lăng Thiên, đợi một thời gian, chúng ta sẽ tổ chức lại tiệc đính hôn, được không?”

Giọng Lai Tuyết gần như nỉ non, lại giống như gần trong gang tấc khiến cả người Vãn Tình cứng đờ. Giọng cô ta hệt như một chiếc đinh, đột nhiên đâm vào tai Vãn Tình. Cô muốn chạy cũng không chạy được. Vừa rồi Vãn Tình còn chỉ lo đấu võ mồm cùng Tạ Sáng, hiện tại cô hoàn toàn bị giọng nói của Lai Tuyết thu hút sự chú ý.

“Ừ!”

Giọng Mạc Lăng Thiên nhỏ đến mức không thể nghe thấy được. Từ trước đến nay, người đàn ông này kiệm lời đến đáng thương, vậy mà bây giờ anh ta có thể đáp lại như vậy đã là một sự trào phúng rồi, chính là sự khẳng định tàn nhẫn nhất.

“Nghe nói hôm nay Kiều Tân Phàm cũng được mời. Bà nội muốn anh ta đến nhưng xét về tính cách của anh ta thì phỏng chừng là sẽ không đến đâu.”

Giọng nói của Lai Tuyết có chút gì thoáng mừng thầm. Khi cô ta gọi tên Kiều Tân Phàm, ẩn trong giọng nói của cô ta là khinh miệt khó nhận biết được. Đương nhiên là cô ta rất ghét Kiều Tân Phàm.

Còn đáy lòng Vãn Tình lại căng thẳng vì lời cô ta nói. Kiều Tân Phàm cũng đến sao?

Tất cả mọi người đều cho rằng con người kín tiếng Kiều Tân Phàm kia sẽ không đến, nhưng trong lòng Vãn Tình vẫn không thể không lo sợ. Cô không muốn lị gặp lại anh trong lúc này, nhất là có cả Lai Tuyết và Mạc Lăng Thiên ở đây.

Vãn Tình cảm thấy cuộc sống của cô gần đây rất giống một cái bếp, không có chén mà đầy thức ăn.

“Đều tại Hạ Vãn Tình, nếu không phải cô ta cố ý cùng Kiều Tân Phàm chọc giận bà nội thì chúng ta sẽ không bị trì hoãn. Lăng Thiên, anh nói xem lúc đó cô ta có thể nào lại chuẩn bị đến quậy một trận không? Em hơi sợ.”

Giọng Lai Tuyết thoáng tăng cao thậm chí cố ý để cho Vãn Tình nghe thấy. Vãn Tình không khỏi siết chặt cánh tay Tạ Sáng. Cô không để ý tay Tạ Sáng, mà cố gắng ngẩng đầu lên, tạo cho mình môt dáng vẻ thẳng thắn, kiêu hãnh. Ánh mắt Lai Tuyết ánh lên tia quỷ dị, lén nhìn thẳng vào Vãn Tình.

Cô ta quay đi, khóe môi Lai Tuyết cười thản nhiên, sau đó bị môt dáng cười cao lớn che khuất. Còn ánh mắt Vãn Tình nóng như lửa đốt. Lai Tuyết, cô cho rằng ai cũng đều mưu kế như cô sao?

“Có lẽ bị Kiều Tân Phàm lợi dụng một lần, cô ta sẽ không lại làm việc ngu ngốc này nữa đâu. Lăng Thiên, cô ta vì anh thât sự cái gì cũng dám làm.”

Lai Tuyết bước lại bên cạnh, Vãn Tình trở nên nghiêm túc, khi đối diện với khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng của Mạc Lăng Thiên, khi hai mắt chạm nhau, cảm giác lạnh như băng khiến máu trong người cô như sôi lên.

Tạ Sáng xoay người muốn tách ra nhưng Vãn Tình lại bướng bỉnh không chịu đi, mà cô mỉm cười kiêu hãnh đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lăng Thiên.

“Hạ Vãn Tình, đối thủ của em thật là cực phẩm.”

Tạ Sáng lạnh nhạt đánh giá, có thể cảm nhận được sự khinh miệt trong lời anh ta nói, giọng anh ta không lớn cũng không nhỏ, đủ để cho Lai Tuyêt nghe thấy.

Vãn Tình thậm chí có thể cảm giác được dáng người Lai Tuyết khẽ run. Cô không thể nén cười, chỉ nhìn dáng vẻ khiêu khích kia của Tạ Sáng:

“Đàn ông các anh chẳng phải đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng, mềm mỏng này sao?”

Giọng điệu khinh miệt đến thản nhiên, lại có vẻ bạo dạn mà nghiêm túc, như thể đang bình luận chuyện của người khác. Vãn Tình giả vờ lạnh nhạt như thế này rất tốt.

“Hoàn toàn sai. Loại phụ nữ bên ngoài dịu dàng, bên trong âm ngoan này, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài như tôi đi. Nếu thích thì tôi thích kiểu thẳng thắn và quyến rũ hơn, tỷ như các cô gái xinh đẹp trong quán ăn đêm cũng không tồi, vừa có tố chất, lại vừa chuyên nghiệp.”

Tạ Sáng, nói chuyện với anh quả là tức chết. Vãn Tình than thầm:

“Bạn học Tạ, anh mở miệng ra thât sự là vừa độc vừa hại.”

Cô vừa mới nói xong thì ánh đèn vụt sáng, nụ cười tươi tắn của Vãn Tình tạo thành một thế đối lập với vẻ tái nhợt, tức giận của Lai Tuyết. Âm nhạc dừng lại, còn nụ cười của Vãn Tình cũng vụt tắt khi ánh đèn sáng lên. Bởi vì khi cô vừa ngẩng đầu thì bắt gặp một dáng người, đôi mắt kia đang nhìn chằm chằm cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.