Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 74: Chương 74: Sẽ phải gả cho anh (phần 5)




Đời người luôn có những thứ tiếc nuối như vậy, tỷ như một tình yêu mà bản thân cho đi nhiều hơn những gì được nhận lại.

Đời người luôn có những sự chênh lệch, tỷ như vị trí chói mắt của họ lúc này. Người đang cùng anh ta ngắm nhìn thế gian phồn hoa kia không phải là cô.

Vãn Tình nhấp chút rượu, không để cho bản thân suy nghĩ nhiều, không thể mình tiếp tục thích anh ta.

“Chúc mừng anh Mạc, cô Lai!”

Có người lên tiếng ca ngợi, Vãn Tình tự mình bước ra xa khỏi đám đông ồn ào kia.

Cuộc đời này không khóc thương người cũ, mà chỉ cười với người mới mà thôi. Người nào khóc càng thảm thương thì chứng tỏ là người đó thất bại quá nặng nề. Thương hại chỉ là một thứ tình cảm rất ngắn ngủi, còn người sống với sự thương hại của người khác thì căn bản không đáng để người khác thích.

Vãn Tình tao nhã đứng thẳng, giống như một dũng sỹ kiên cường bất khuất. Cô không cần sự thương hại của người khác. Nếu nhất định phải đối mặt thì tuyệt đối phải kiêu hãnh.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người!”

Giọng nói của Lai Tuyết lại luôn rất có lực tác động, sự dịu dàng đó như đâm vào da thịt, khiến Vãn Tình nổi da gà đầy người, cô không khỏi phủi phủi cánh tay mình.

“Cô Lai, nghe nói sau khi cô dọn về biệt thự cao ấp ở sườn núi Thạch Lâm thì ông Kiều đã chia ba mươi phần trăm cổ phần công ty cho con gái ngoài giá thú của ông ấy.”

Bên cạnh có người cố tình nói khe khẽ, hiển nhiên Lai Tuyết là tâm điểm chú ý của báo giới, giờ phút này thậm chí cô ta còn có sức thu hút hơn cả chủ của bữa tiệc.

Đề tài này cũng khiến Vãn Tình không khỏi động tâm. Lai Tuyết dọn vào biệt thự ở sườn núi Thạch Lâm, được hưởng ba mươi phầm trăm cổ phần công ty. Vậy cảm giác của Kiều Tân Phàm ra sao?

Một đứa con gái ngoài giá thú mà anh căm ghét, lại còn muốn cướp đi ba mươi phần trăm cổ phần công ty của anh. Như vậy thử hỏi ai có thể để yên chứ?

Cho nên vì vậy mà anh mới tìm đến cô, mới chuẩn bị cưới cô?

Anh dùng chính hôn nhân của mình để đặt cược, căng thẳng với cha mình. Cho nên anh mới lựa chọn cùng một ngày đính hôn sao?

Đây là động cơ ban đầu khi anh muốn cưới cô sao?

Nếu cô thật sự kết hôn với anh rồi sau đó thì sao? Kiều Tân Phàm không sợ cha mình giận dữ sẽ khiến anh mất hết sao?

Kiều Tân Phàm ơi là Kiều Tân Phàm, rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Chỉ vì một lý do không ai ngờ đến, bởi vì thứ tình cảm mà anh gọi là không bình thường kia sao?

Vãn Tình cười nhạt. Dáng vẻ của cô khi tự giễu càng cô đơn, mà kiêu hãnh.

“Chẳng trách Mạc Lăng Thiên bỏ rơi con gái của thị trưởng. Có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Kiều rồi, sự phát triển sau này chẳng phải là vững như Thái Sơn hay sao?”

“Anh thì biết cái gì? Có lẽ là nhà họ Kiề xem trọng tài năng của Mạc Lăng Thiên. Người ta đây là cùng nhau liên thủ. Đến lúc đó nha, tôi thấy người con gái ngoài giá thú này của Kiều Quý Vân này phải vượt qua người con hợp pháp của ông ta, thật sự là một người cha bất công!”

Người cha bất công sao? Bởi vì vợ ông ta còn sống, cho nên phải che dấu. Đến lúc xong xuôi rồi, thì ông ta lại sợ cốt nhục của công ta chịu thiệt thòi.

Kiều Quý Vân thật là ích kỷ!

Vãn Tình nghĩ nếu đó là cô, cha cô cũng làm như vậy, trong lòng cô hiển nhiên cũng không thể bình tĩnh được. Cảm giác thống hận này giống như khi cô thấy Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết đi cùng nhau. Không ai có thể đè nén nổi cảm giác hận đến đau đớn này.

Dường như cô có thể hiểu được một chút cảm giác của Kiều Tân Phàm. Mùi vị này thật quá mức đau đến cắt da cắt thịt, đau đến tận xương tủy.

Nhưng Kiều Tân Phàm kéo cô vào cái lưới này cũng không thèm báo trước với cô. Bởi vì anh nghĩ cô và anh là đồng bệnh tương liên sao?

Nhưng sau đó anh thay đổi dự định ban đầu bởi vì anh nhìn ra cô không phải dạng người vì hận thù mà bỏ qua danh dự sao?

“Đang nghĩ gì mà xuất thần như thế?”

Giọng nói quen thuộc vang lên tò mò truy hỏi, Vãn Tình quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Sáng. Cô cất hết những gì đang suy nghĩ đi, quay về thực tại.

“Đối phó xong rồi à? Nhanh như vậy?”

Vãn Tình ngạc nhiên nhìn Tạ Sáng, lúc anh ta làm việc rất khác lúc bình thường, một thân âu phục khiến anh ta đẹp trai hơn rất nhiều. Thậm chí suýt nữa thì có thể che dấu được cái kiểu đầu óc củ cải của anh ta. Vừa nhìn thấy thì giống hệt như một chàng rể hiền mà bao người muốn chọn. Ở đây ngoài Mạc Lăng Thiên ra thì được bao nhiêu người sánh được với anh ta chứ?

“Này, Hạ Vãn Tình, tôi chưa bị ép chết em cảm thấy thế nào?”

Tạ Sáng bất mãn nhìn bộ dạng tao nhã, lạnh nhạt của Vãn Tình. Vãn Tình nhìn anh ta đang khủng hoảng, cô chỉ nghiêm nghị hỏi:

“Nhìn cái gì mà nhìn, cảm thấy tôi đây không xứng với anh sao?”

Tạ Sáng thấy Vãn Tình đấu khẩu như vậy, vẻ mặt anh ta thoải mái hơn rất nhiều. Anh ta bước lại gần cô:

“Đương nhiên là xứng, sao lại có thể không xứng chứ? Nếu đừng có tự dưng một mình buồn rầu ở đây thì càng xứng hơn!”

Vãn Tình tức nghẹn với lời Tạ Sáng nói, cô buồn rầu gì chứ? Cô đang tự hỏi vài vấn đề mà thôi.

“Bạn học Tạ, là tôi đang suy nghĩ, không có chuyện gì cả. Anh cứ việc mà đi tâm sự với mỹ nữ đi. Dù sao thì tôi đến đây thì anh cũng đạt được mục đích rồi. Khi không lại phải giả vờ thân thiết như người yêu làm gì? Chúng ta là quan hệ bạn bè bình thường, hiểu không?”

Vãn Tình cũng không quên lời giao hẹn ban đầu khi cô đến đây. Cô liếc Tạ Sáng một cái, nhắc nhở anh ta bên kia có rất nhiều mỹ nữ có thể chơi đùa.

“Này, Hạ Vãn Tình, phiền em gạt người cũng phải tận sức một chút đi. Ít nhất thì cũng nhảy với tôi một bản đi. Bằng không giống y như bình hoa đứng trơ ra, người khác sẽ tưởng tôi mang cái cọc gỗ đến cắm ở đây mất.”

Tạ Sáng nói chuyện luôn không biết lựa lời, Vãn Tình tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái:

“Ai là cọc gỗ chứ? Khiêu vũ thì khiêu vũ. Bất quá hiện tại chân tôi còn chưa khỏi hẳn, anh không phải muốn tôi bị thương nặng hơn chứ?”

Vãn Tình vừa nói như vậy, ánh mắt Tạ sáng liền trở nên bất đắc dĩ. Không thể không thừa nhận, ngày hôm nay rất là đáng tiếc, Vãn Tình mang giày thấp quá. Nếu như thay một chiếc giày thủy tinh xinh đẹp thì trông sẽ càng có khí chất hơn.

“Chỉ bước chậm rãi thôi, đi một vòng xem như là cho bọn họ lóa mắt.”

Tạ Sáng nói xong thì bắt lấy tay Vãn Tình, bên kia tiếng đàn vi-ô-lông du dương đã chậm rãi ngân vang trong màn đêm, thể hiện rõ cấp bậc cao sang của bữa tiệc này.

Nhưng mà dưới ngọn đèn mở ảo kia có sự tồn tại của Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết. Cô có can đảm để qua đó không? Tạ Sáng nhìn Vãn Tình, cô cũng cười nhạt, khoác lấy tay anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.