“Anh hai, anh có thể nào đợi một thời gian nữa rồi hẵng đi xem mắt được không?”
Mặc dù có thể anh trai cô khôn có cảm giác gì với Tuyết Dao, nhưng Vãn Tình vẫn hy vọng có thể giảm bớt đả kích cho Tuyết Dao trong lúc cô ấy tứ cố vô thân.
“Sớm một ngày, trễ một ngày thì có gì khác biệt chứ? Xem mắt thì luôn phải đi vài lần cơ mà.”
Vãn Tình nghe xong, cô thở phào, xem mắt cũng không phải là có thể lập tức
thành công, cô can thiệp quá mức thì cũng vô dụng mà thôi.
Bữa cơm này đã thể hiện rõ rằng anh trai cô cũng rất buồn, hai anh em cô đã rất lâu rồi không nói chuyện với nhau.
Ăn cơm xong cùng Hạ Vãn Dương, Vãn Tình lại trở về nhà họ Kiều, cô để hộp
giữ ấm ở nhà bếp, sau đó chỉnh đốn lại tâm tình của mình, rồi đi lên
lầu.
Dường như Kiều Tân Phàm cũng vừa mới về nhà, nhìn thấy anh
vừa đi tắm ra, tóc còn chưa sấy khô, anh có vẻ rất sảng khoái ngồi trên
giường đọc tạp chí kinh tế. Kiều Tân Phàm nhìn thấy Vãn Tình vừa về, anh để tờ tạp chí xuống, tò mò nhìn con gấu bông trong tay cô.
“Là anh trai em tặng đó, đáng yêu không?”
Vãn Tình để con chó bông vào trong lòng Kiều Tân Phàm, anh thích thú sờ sờ thử, rồi ngẩng đầu nhìn cô:
“Em thích những món quà thế này sao?”
Vãn Tình từ chối cho ý kiến, cô chỉ cười nói:
“Khi còn bé thì rất thích, em thường hay quấn lấy anh hai đòi quà. Còn bây
giờ nếu mà như vậy thì chẳng phải là quá ngây thơ rồi sao?”
Vãn
Tình vừa cầm áo ngủ, đang chuẩn bị đi tắm, vừa nhìn Kiều Tân Phàm một
cách nghiêm túc. Thật ra Hạ Vãn Tình vốn vẫn là một cô gái rất ngây ngô, cô vẫn thích tất cả những thứ dễ thương. Kiều Tân Phàm mỉm cười, rồi
nói:
“Bình thường thôi, Minh Kiều cũng rất thích mà, đây gọi là thiên tính.”
Kiều Tân Phàm vừa dứt lời, Vãn Tình không khỏi mỉm cười, có vẻ như dù cô làm bất cứ việc gì thì anh cũng không cảm thấy bất ngờ hay kỳ lạ. Nếu như
nói trước kia, Mạc Lăng Thiên luôn khiến cô mù quáng và cố chấp là bởi
vì cô yêu anh ta bằng một tình cảm đơn thuần. vậy thì hiện tại, Kiều Tân Phàm thật sự khiến cô hiểu rõ hôn nhân là gì, thế nào là bao dung,
khiến cô bất giác mãn nguyện, hạnh phúc, trở nên ngày càng dịu dàng hơn.
“Bây giờ thì sao? Em thích quà gì?”
Ngay khi Vãn Tình vừa mở cửa phòng tắm, đột nhiên Kiều Tân Phàm lại hỏi khiến cô ngẩn ra, rồi lẩm bẩm:
“Quà theo truyền thống thôi, giống như hoa hồng, vân vân …”
Vãn Tình nói xong liền đỏ mặt đi vào phòng tắm, cô sợ Kiều Tân Phàm lại
nhìn thấu lòng cô. Mac Lăng Thiên chưa từng lãng mạn với cô, còn Kiều
Tân Phàm lại kết hôn với cô quá bất ngờ, cho nên cô không còn tâm tình
để mà nghĩ đến những khát khao này nữa.
Nhưng xét cho cùng thì
phụ nữ vẫn sống theo cảm tính. Thật sự thì Kiều Tân Phàm sẽ không cười
cô, mà là tự cô cảm thấy ngượng mà thôi.
Ngày kia là sinh nhật của cô, cô có nên nói với anh, sau đó thì cùng anh ăn mừng không?”
Vãn Tình tắm xong, cô đã quyết định, nhưng vẫn chưa mở miệng thì đã nghe thấy Kiều Tân Phàm nói:
“Từ ngày mai sẽ bắt đầu sơn khu nhà phía bên phải, anh phải đích thân đến
giám sát, vì vậy buổi tối có thể sẽ về hơi trễ, không thể ăn cơm tối
cùng em được.”
Giọng Kiều Tân Phàm thoáng áy náy, vẻ mặt Vãn Tình thoáng mất mát, nhưng vẫn mỉm cười nói:
“Cơm thì sau này mỗi ngày đều có thể ăn cùng nhau mà, công việc là quan trọng hơn.”
Nhưng Kiều Tân Phàm đã ôm cô vào lòng, dịu dàng nói:
“Anh rất muốn ở bên em thật nhiều.”
Nói xong, Vãn Tình liền cảm thấy anh hơi dùng lực, sau đó đẩy cô nằm dưới
thân anh. Nụ hôn triền miên làm tiêu tan đi sự mất mát trong lòng, cô
vòng tay ôm anh, triền miên phiêu bồng.
Buổi tối ngày hôm sau,
Vãn Tình đang chuẩn bị ăn cơm, thì quả nhiên lại thấy Lai Tuyết làm
chuyện mà ngày nào cô ta cũng làm, đó là mang bữa cơm tình yêu cho Mạc
Lăng Thiên.
Nếu vậy thì có vẻ như Mạc Lăng Thiên đã hồi phục và
trở lại giám sát công trường rồi. Vãn Tình cũng không thể không nghĩ đến chiếc hộp giữ ấm kia.
Sáng ngày hôm sau, Vãn Tình nhận được tin nhắn chúc mừng của Tuyết Dao: Sinh nhật vui vẻ, mình rất ổn, đừng lo.
Cô ấn phím gọi thì quả nhiên là Tuyết dao đã tắt điện thoại. Nhưng bây giờ thì Vãn Tình đã yên tâm hơn nhiều rồi.
Vãn Tình xua đi cảm giác tiếc nuối trong lòng, nhìn Kiều Tân Phàm đã ăn mặc chỉnh tề, cô không thể không nói:
“Tối nay vẫn đến mười một giờ anh mới về sao?”
Vãn Tình cố tỏ ra tự nhiên khi cô nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Kiều Tân
Phàm. Đúng vậy, dù sao thì cô vẫn hy vọng anh có thể về sớm một chút vào ngày sinh nhật của cô.
“Em muốn anh về sớm một chút có phải là có chuyện gì không?”
Quả nhiên Kiều Tân Phàm cảm thấy được điều gì đó, anh nhìn cô đầy mong chờ, chăm chú lắng nghe cô.
“Không có gì. Anh mau đi làm đi!”
Vãn Tình tiễn Kiều Tân Phàm đi, nhìn thấy vẻ mong chờ của anh dần biến mất. Thật ra thì nếu như cô nói là sinh nhật của cô thì hẳn là anh sẽ về sớm thôi.
Nhưng mà cô lại không nói, mà chỉ tự chuẩn bị mừng sinh nhật mình mà thôi.
Buổi chiều, Vãn Tình xin về nhà sớm một tiếng, sau đó cứ bận rộn trong nhà bếp khiến chị Dương cũng phải kinh ngạc.
“Cô chủ, cô cần gì thì cứ để tôi làm là được rồi.”
Nhưng Vãn Tình chỉ cười nói:
“Tôi muốn ông xã ăn bữa tối do tôi tự tay nấu mà.”
Sau đó, chị Dương hơi xấu hổ, rồi cười rộ lên, giơ hai tay tán thành, sau đó vội vàng chạy đi nói chuyện này với bà Kiều.
“Như cô chủ đây mới là thật sự có lòng, chứ không chỉ làm những gì trên sách vở kia thôi.”
Khi chị Dương quay lại giúp Vãn Tình, không khỏi khen cô như vậy. Vãn Tình
chỉ mỉm cười không nói, cô tự nhiên hiểu rằng chị Dương đang ám chỉ Lai
Tuyết chỉ có hình thức.
Cô không khỏi thở dài, Lai Tuyết chỉ có
hình thức thôi mà đã thành công như thế, ít nhất thì có thể bắt được
trái tim của tên Mạc Lăng Thiên kia.
Vãn Tình hết sức chăm chú
làm cơm, cô để vào trong chiếc hộp giữ ấm vừa được tặng, rồi thỏa mãn
cầm đi. Khi cô đi, bà Kiều còn mỉm cười một cách mãn nguyện và dặn dò cô đi đường cẩn thận.
Vãn Tình mang tâm tình hạnh phúc của mình đến công trường thì lại bị một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp tiếp đón.
“Cô là?”
Vãn Tình bình tĩnh hỏi. Lập tức cô ta trả lời cô bằng giọng ngọt ngào, nhưng cũng đầy vẻ cảnh giác, đánh giá cô.
“Tôi tên Tiểu Vi, là thực tập sinh mới đến. Xin chào cô Kiều.”
Cô ta tỏ ra rất lịch sự, từ cảnh giác chuyển thành mỉm cười. Vãn Tình cũng không để ý đến vẻ mặt cô ta thay đổi, cô chỉ lo tìm Kiều Tân Phàm.
“Phó tổng Kiều đã đi ra ngoài mua sắm rồi, hiện tại không có ở công trường,
không biết khi nào sẽ trở về. Hay là để tôi giúp cô gửi quà cho Phó
tổng?”