Giọng Lai Tuyết không còn ngọt ngào nữa mà hơi khàn khàn, Vãn Tình nhìn khuôn mặt trang điểm
tỉ mỉ của cô ta, đón nhận ánh mắt hoài nghi và cảnh giác của cô ta, cô
không khỏi hồi tưởng lại câu nói khó hiểu của Mạc Lăng Thiên tối hôm
qua.
Cô bất giác cau mày, nếu hỏi cô về chuyến đi Tuyền Sơn thì
chính là chuyện Lai Tuyết bị bệnh vì mắc mưa. Khi ấy Mạc Lăng Thiên vội
vàng chạy đến, mặt anh ta lạnh lùng, không nói câu nào với cô cả.
Ngày hôm qua đột nhiên Mạc Lăng Thiên nhắc đến chuyện này, bây giờ thì đến lượt Lai Tuyết gấp gáp như thế này là vì sao chứ?
Vãn Tình khẽ nhíu mày tự hỏi, cô nhìn ánh mắt khẩn trương và lo lắng đang nhìn chằm chằm mình, bình tĩnh đáp:
“Cô muốn biết sao? Vậy thì cô đi hỏi Mạc Lăng Thiên đi, tôi nghĩ với mối
quan hệ của hai người, cô hỏi anh ta chẳng phải rất dễ dàng sao?”
Vãn Tình tỏ ra không muốn nói, cô lập tức mở cửa xe, lái xe bỏ đi. Đối mặt
với Lai Tuyết chỉ khiến cô cảm thấy cuộc sống càng thêm rối tinh rối mù, không có ánh sáng mà thôi.
Và quan trọng hơn chính là cô thật sự không biết, căn bản là không biết nói gì cả. Cô cũng tự hỏi tại sao Mạc Lăng Thiên lại nói một câu như thế. Hơn nữa khi nhìn thấy dáng vẻ rất
để tâm của Lai Tuyết, Vãn Tình liền biết thời biết thế để cô ta tiếp tục tò mò đi.
“Hạ Vãn Tình, cô cho rằng nếu nhắc lại chuyện xưa thì Lăng Thiên sẽ nhìn cô bằng con mắt khác sao?”
Lai Tuyết đột nhiên bắt lấy bàn tay đang mở cửa của Vãn Tình, ngăn cản
không cho cô đi. Ánh mắt và ngữ điệu của cô ta khiến Vãn Tình cảm thấy
thật nực cười, cô không khỏi vung vung chiếc lồng cơm mà Tiểu Quách tặng trên tay mình, lạnh lùng nói:
“Lai Tuyết, nếu như cô đã đạt được nguyện vọng của mình rồi thì cứ tiếp tục trò âm hiểm không từ thủ đoạn
của cô đi, để cho Mạc Lăng Thiên đến chết cũng tin rằng cô rất tốt.”
Lai Tuyết tái mặt, ánh mắt cô ta hoảng sợ. Điều Vãn Tình không thể giải
thích được chính là ngay cả lúc cô ta tự ngã xuống lầu không chút do dự
để hãm hại cô thì cũng đâu có dáng vẻ lúc này chứ.
“Nếu như cô cứ một mực cho rằng tôi có hứng thú với anh ta thì tôi cũng chẳng có cách nào. Rất xin lỗi, tôi còn có hẹn.”
Vãn Tình giật tay Lai Tuyết ra, không thèm để ý đến khuôn mặt buồn bực và
khó chịu của cô ta, cô ngồi vào sau tay lái, khởi động xe đi thẳng đến
điểm hẹn.
Hạ Vãn Dương ngồi bên cạnh cửa cô, tầm nhìn không tồi.
Khi Vãn Tình đến nơi thì đã có một bàn đầy thức ăn đợi cô. Bên cạnh anh
là một con chó bông thật to với hai tai và chiếc đuôi nho nhỏ rất đáng
yêu.
Vãn Tình hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những thứ này, bởi vì
trong ấn tượng của cô thì anh trai cô từ trước đến nay không có khả năng làm những điều này.
“Còn nhớ khi em còn bé luôn thích nói với
anh món quà sinh nhật mà con thích. Từ năm mười hai tuổi, chúng ta không còn đi học chung, rồi đột nhiên em lớn lên quá nhanh, không còn nhõng
nhẽo anh, cũng không còn vòi quà nữa.”
Lời Hạ Vãn Dương nói khiến Vãn Tình nhớ ra, suýt chút nữa thì cô quên mất sinh nhật của mình rồi.
Thật sự là gần đầy xảy ra quá nhiều chuyện nên cô không có tâm tư nghĩ
đến những chuyện nhỏ nhặt thế này nữa. Thật ra thì nguyên nhân quan
trọng hơn chính là cô đã không còn cảm giác mong chờ đến sinh nhật nữa
rồi.
Còn về lý do tại sao mà từ sau năm mười hai tuổi, cô không
còn thích quà nữa thì có lẽ anh trai cô mãi mãi không nên biết bí mật
này thì hơn.
Vãn Tình nhận lấy món quà từ anh trai, cô mỉm cười.
“Cảm ơn anh, tại sao không đợi đến sinh nhật em rồi hẵng tặng?”
Vãn Tình ôm con chó bông trong lòng, cô cảm thấy rất ấm áp, dường như đã
lâu rồi không có cảm giác tình thân này, khiến cô thoáng lưu luyến.
“Ngày hôm đó ~ phải đi xem mắt!”
Lúc này, Vãn Tình nhìn nhìn thấy anh trai bất đắc dĩ cười khổ, còn cô thì bị sặc ngụm nước vừa mới uống vì tin tức này.
“Khụ, khụ ~ xem mắt?”
Bây giờ anh trai cô đi xem mắt, vậy thì Tuyết Dao phải làm sao bây giờ? Vãn Tình nhận lấy chiếc khăn từ Hạ Vãn Dương, vừa lau miệng, vừa hỏi anh.
“Ừ, đây là yêu cầu của cha mẹ. Gần đây cha rất bận rộn, anh nghĩ có thể là
liên quan đến vấn đề tranh cử và thăng chức. Nếu như anh tìm được một
người không tệ thì cũng là có lợi cho cha.”
Hạ Vãn Dương nói một
cách bâng quơ, nhưng vãn Tình lại không dám gật đầu, cô còn đang muốn
giành lấy một cơ hội nữa cho Tuyết Dao.
“Anh, chẳng lẽ anh cứ vậy mà đồng ý sao? Một cuộc hôn nhân vì lợi ích thì sẽ không hạnh phúc.”
Giọng điệu sốt ruột và vẻ mặt lo lắng của cô khiến Hạ Vãn Dương hiểu lầm rằng cô chỉ đang quan tâm anh mà thôi, nên anh mỉm cười rồi lơ đễnh nói:
“Chẳng phải em cũng từng đi xem mắt sao?”
Vãn Tình không ngờ anh sẽ hỏi như thế, vẻ mặt cô thoáng cô đơn. Lần xem mắt đó chẳng phải là vì quá nhiều yếu tố sao. Nếu như mà có thể thì sao cô
lại muốn đi được cơ chứ?
“Nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn chọn người mà em thích chính là kiều Tân Phàm sao?”
Hạ Vãn Dương dường như đã nhận ra vẻ mặt của Vãn Tình, anh lại bổ sung.
Nghe xong, Vãn Tình không khỏi mỉm cười, nhưng theo cô biết thì anh trai cô rất thờ ơ với mấy chuyện kết hôn này.
“Vậy có phải là anh đã chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân vừa ý cha mẹ rồi không?”
Vẻ mặt của Hạ Vãn Dương quả nhiên thoáng cô đơn, nhưng lại rất thờ ơ.
“Có gì không tốt nào, anh không thích ai xung quanh mình cả, cho nên nếu có một người môn đăng hậu đối thì rất tốt.”
Đây là lần đầu tiên Vãn Tình nghe những lời này từ miệng của anh trai cô.
Trước đây, anh luôn cãi lại những chuyện mình không muốn làm, đến mức
cha mẹ cũng không thèm quản anh nữa. Còn bây giờ thì anh lại tỏ ra mặc
kệ thế này.
“Anh hai, trước kia, anh cảm thấy Tuyết Dao thế nào?”
Lời Vãn Tình nói khiến Hạ Vãn Dương trở nên nghiêm túc, anh không trả lời cô, mà lại nói:
“Cha mẹ của Tuyết Dao đang bị điều tra, tốt nhất là em không nên quá gần gũi với cô ấy. Cha bảo anh nhắc nhở em, nếu như Tuyết Dao không có liên
quan đến việc tham ô, thì qua một thời gian mọi chuyện ắt sẽ ổn thôi.
Lúc đó em liên lạc với cô ấy cũng không muộn.”
Vãn Tình nghe cách mà anh trai nói, cô đã hiểu rằng anh trai cô không có cảm giác gì với
Tuyết Dao cả. Chuyện này thật sự khiến Vãn Tình cảm thấy mất mát, cô chỉ khẽ gật đầu, rồi nhìn Hạ Vãn Dương:
“Nếu là anh, cha mẹ xảy ra chuyện, anh vẫn chấp hành pháp luật, dù cha mẹ không chịu nổi thì cũng không quản, không lo sao?”
Hạ Vãn Dương nhìn Vãn Tình, sau đó cười nhẹ, rồi nói:
“Không biết. Chuyện này, anh hy vọng anh mãi mãi cũng không phải đối mặt.”
Vãn Tình cảm thấy ảm đạm, Tuyết Dao không những không có sự giúp đỡ từ bạn
bè, thậm chí đến cả người mà cô ấy luôn thích cũng tan thành mây khói.
Vãn Tình vì vậy mà đã hiểu ra vì sao ngày hôm đó cô lại uống say khướt
như vậy rồi.