Vãn Tình nghĩ rằng
Mạc Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện một cách bất thường ở Danh Đô cũng
chỉ là vì anh ta cảm thấy ơn cứu mạng của cô quá nặng, nhưng lại không
nghĩ rằng làm thế sẽ gây phiền phức cho cô.
Tuyệt đối không phải là tình cũ không rủ cũng đến vì đột nhiên nhận ra rằng thì ra cô cũng không tệ.
Sự lo lắng của Lai Tuyết chỉ là dư thừa mà thôi.
Cô ta khóc sướt mướt, tự xem mình là người bị hại, không chỉ không khiến
người ta đồng cảm, mà càng cảm thấy phiền phức. Còn Kiều Tân Phàm vẫn
chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của bà Kiều.
“Bà nội, là cháu ra
ngoài cùng Vãn Tình, chúng cháu muốn tìm cảm giác lãng mạn. Nếu như thật sự có chuyện gì bất thường thì cũng là chuyện riêng của Mạc Lăng Thiên, không có liên quan đến Vãn Tình ạ.”
Kiều Tân Phàm nói xong thì liền kéo Vãn Tình lên lầu. Phía sau, bà Kiều cũng không gọi họ lại, mà chỉ bất mãn nói:
“Sau này nửa đêm gặp phải chuyện ồn ào gì thì có thể kéo nhau ra ngoài, ta già cả không thể chịu nổi áp lực đâu.”
Vãn Tình vừa rồi rất bái phục dũng khí khuấy động mọi người của Lai Tuyết.
Nhưng hiện tại thì cô chỉ cảm thấy cô ta chính là bị gậy ông đập lưng
ông, quả thật rất buồn cười.
Cứ như vậy, một đêm ồn ào cũng dịu lại. Rõ ràng cả đêm rối tung rối mù đã rất mệt mỏi rồi, nhưng lại hoàn toàn không buồn ngủ.
“Kiều Tân Phàm, em nhận ra rằng mỗi ngày muốn sống đơn giản thật sự là rất khó.”
Vãn Tình mở to mắt nhìn trần nhà, cô cảm thán vì Tuyết Dao. Cô và cô ấy vốn là những người rất đơn giản, nhưng lại phải đối mặt với thế gian quá
đỗi phức tạp.
“Trong cuộc sống có rất nhiều những chuyện sinh ly
tử biệt, công danh lợi lộc, yêu hận tình thù. Chẳng qua là có người trải qua nhiều, có người trải qua ít mà thôi. Cuộc sống đơn giản là một cuộc sống vô cùng xa xỉ.”
Nghe Kiều Tân Phàm nói thế, Vãn Tình không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, cô dùng tay đẩy anh, nói:
“Kiều Tân Phàm, mỗi ngày anh đều bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện, anh không biết mệt sao?”
Kiều Tân Phàm chính là như vậy, gần trong gang tấc, nhưng lại như không thể
chạm vào nơi sâu nhất trong tâm hồn anh. Đó là bởi vì anh có dáng vẻ
không giống người bình thường, vừa có vẻ như rộng lượng, nhưng lại cũng
rất tỉnh táo và lạnh lùng.
“Cho nên, anh cũng cần giảm áp lực chứ nhỉ!”
Giọng Kiều Tân Phàm đã không còn nghiêm túc, mà trở nên khàn khàn. Vãn Tình không khỏi tò mò hỏi:
“Anh giảm áp lực thế nào?”
Vãn Tình vừa nói xong thì lập tức đã hiểu ra ý anh. Anh mỉm cười rồi hôn cô, hơi thở của anh đầy mệt mỏi nhưng rất lưu luyến.
“Ngủ đi, ngủ đi! Đừng ồn!”
Vãn Tình không khỏi sốt ruột đẩy Kiều Tân Phàm ra. Nhưng sức của cô hiển
nhiên không bằng anh, huống hồ mỗi lần thế này, cô luôn không có cách
nào kháng cự được.
“Hạ Vãn Tình, khi ông xã mệt mỏi, cần hơi ấm và chỗ dựa thì em làm vợ chẳng phải là nên chiều lòng anh sao?”
Tay anh và cô đan vào nhau, khi hai cơ thể giao hòa, anh luôn có cách khiến cô không thể kháng cự. Vì Hạ Vãn Tình có thể làm việc hạnh phúc nhất
này vì anh.
Tám giờ sáng, Vãn Tình mơ màng mở mắt thì nhận ra
Kiều Tân Phàm đã không còn nằm bên cạnh nữa, anh để lại một mảnh giấy
nhớ trên bàn, nói rằng có đồng nghiệp đến tìm nên anh đến công ty trước.
Vãn Tình không có thời gian để do dự, cô vội vàng rửa mặt, rồi xuống lầu. Trong phòng ăn chỉ còn bà Kiều và Lai Phượng Nghi.
“Con xin phép đi dọn dẹp ạ.”
Sau khi Vãn Tình ngồi xuống, Lai Phượng Nghi liền buông đũa, đứng dậy đi về phía nhà bếp. Sau đó bà Kiều lại mở lời:
“Vãn Tình, hôn lễ của cháu và Tân Phàm sắp đến rồi, cháu còn nhớ là ngày nào không?”
Bà Kiều vừa hỏi như vậy khiến Vãn Tình sửng sốt, cô không vội ăn mà ngẩng đầu nhìn bà Kiều, rồi nghiêm túc nói:
“Ngày mười hai tháng mười ạ, chỉ còn hơn mười ngày nữa.”
Vãn Tình trả lời xong, cô hiểu rằng bà Kiều có lời muốn nói, bởi vì bà
không thể quên một ngày trọng đại như hôn lễ của Kiều Tân Phàm được.
“Quá khứ của cháu và Mạc Lăng Thiên ra sao thì bà nội không muốn nhắc đến
nữa. Nhưng sau hôn lễ, cháu và Kiều Tân Phàm sẽ càng thêm gắn bó, bà nội không hy vọng sau này sẽ lại gặp phải chuyện như tối hôm qua nữa. Cháu
có thể làm được điều này vì Tân Phàm chứ?”
Vãn Tình nghe xong, cô hơi nhíu mày, cô có thể hiểu được sự lo lắng của bà Kiều. Nhưng nếu như bởi vì sự hoài nghi và lo lắng của Lai Tuyết mà bắt cô nhận lỗi thì cô
không cam tâm.
“Bà nội, cháu sẽ không chủ động tìm đến một người
đàn ông không có tình cảm với mình để rồi đánh mất hạnh phúc đã trong
tầm tay. Nếu Lai Tuyết không nghĩ lung tung thì cháu nghĩ rằng mãi mãi
sẽ không xảy ra chuyện mà bà lo lắng đâu ạ.”
Vãn Tình đứng dậy, sắc mặt cô nghiêm túc, ánh mắt cô vô tình chạm phải ánh mắt của Lai Phượng Nghi đang đi vào phòng ăn.
Ngày hôm qua, nếu như không phải Mạc Lăng Thiên cứ vô lý, cố chấp đòi giúp
đỡ thì cô cũng không muốn có liên quan gì đến anh ta. Còn sự hiểu lầm
của Lai Tuyết chính là do cô ta bị điên, hoàn toàn không nên kéo cô vào.
Vãn Tình lái xe đi làm, cô cũng không thèm suy nghĩ về chuyện kia nữa để
khỏi ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Khi cô vừa vặn đến sở làm thì Hạ
Vãn Dương cũng gọi điện thoại đến.
“Tiểu Tình, tối nay đi ăn cơm với anh đi.”
Khi Vãn Tình bước vào văn phòng thì liền nhìn thấy Tiểu Quách đang đặt lên
bàn cô một chiếc bình giữ ấm bình hoa hồng, thoáng nhìn thì có vẻ rất dễ thương, trẻ trung.
“Của ai vậy?”
Vãn Tình rất thích thú cầm lên xem, đối với phụ nữ thì những thứ xinh đẹp luôn rất hấp dẫn, cả Vãn Tình cũng không ngoại lệ.
“Là của chị họ tôi mang về từ Hàn Quốc. Rất tốt đó, là kiểu mới nhất, là bảo bối tri kỷ của bà chủ xinh đẹp mà.”
Tiểu Quách nói đùa khiến Vãn Tình bật cười. Cô ấy tiếp tục nịnh nọt nói:
“Chỉ có các đồng nghiệp nữ mới có mà thôi, thiết kế này chính là đặc biệt
dùng để lấy lòng ông xã đó. Chị Hạ, cái này của chị là số lượng hạn chế, chị của tôi nói, một bộ chỉ có một cái này thôi.”
Vãn Tình gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:
“Được rồi, mau làm việc đi, dựa vào cái này thì không có công trạng gì đâu.”
Tiểu Quách vừa ra ngoài, Vãn Tình liền gọi điện thoại cho Kiều Tân Phàm, nói với anh tối nay anh trai đã có hẹn với cô. Sau đó thì quay trở lại tập
trung làm việc.
Sau giờ tan tầm, Vãn Tình nhanh chóng sắp xếp đồ
đạc, chuẩn bị đi ăn tối. Bởi vì cô có hẹn với Hạ Vãn Dương ở nhà hàng,
món ăn ở đó rất ngon, nhưng mà đương xá đông đúc nên có thể bị kẹt xe.
Cô vừa mới mở cửa xe thì nhìn thấy Lai Tuyết đang đứng phía trước, cô ta
đã không còn vẻ khổ sở tối hôm qua nữa, mà lại thướt tha như bình
thường.
Vãn Tình sửng sốt, nhưng cô không có ý định muốn nói
chuyện với cô ta. Nếu cô đoán không sai thì có lẽ là cô ta lại muốn châm chọc và khiêu khích cô vì hiểu lầm tối hôm qua nữa chứ gì.
“Tối hôm qua, tại sao Lăng Thiên lại nói với cô về chuyện ở Tuyền Sơn?