Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 184: Chương 184: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 12)




“Mình lo lắng mẹ mình sẽ suy sụp, cho nên mình không hề do dự khi Hà Lỗi cho mình cơ hội này.”

Trên đường trở về, Vãn Tình cứ luôn nghĩ đến ánh mắt kiên định và thản nhiên của Tuyết Dao khi cô ấy nói lời này. Nếu như là cô thì cô sẽ lựa chọn thế nào giữa luật pháp, đạo nghĩa và tình thân?

Xe của Kiều Tân Phàm luôn chạy theo phía sau xe của Vãn Tình. Lúc này quay về không còn cảm giác nóng lòng và vội vàng khi đến nữa, mà chỉ còn cảm giác mệt mỏi và bùi ngùi.

Kiều Tân Phàm luôn có thể khiến cô không thể phản bác cũng như vô cùng cảm động.

Dưới màn đêm vắng vẻ, Vãn Tình cũng không cảm thấy cô độc hay sợ hãi. Có lẽ đây chính là cảm giác mà Kiều Tân Phàm mang đến cho cô.

Di động vang lên, Vãn Tình hơi giật mình, khi cô mở ra thì hóa ra lại là Kiều Tân Phàm. Cô thoáng chần chờ, nhưng rồi vẫn bắt máy. Sau đó, cô và anh cứ giữ điện thoại như vậy, trong hai chiếc xe một trước một sau, hai người cứ thế trò chuyện.

“Kiều Tân Phàm, em không phải là búp bê, cũng không phải là đóa hoa thủy tinh. Nếu như bảo bọc quá mức thì em sẽ trở nên yếu đuối.”

Vãn Tình mở lời trước, bên kia đầu dây, Kiều Tân Phàm chỉ bình thản đáp.

“Ừm!”

Kiều Tân Phàm không phản bác, mà để Vãn Tình tiếp tục nói:

“Vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ, chia sẻ hạnh phúc với nhau. Nếu như sự bảo bọc của anh là vì muốn em hạnh phúc thì ít ra cũng nên cho em cái quyền được biết mọi thứ chứ. Nếu không thì cảm giác bị giam cầm trong bức tường thủy tinh hoàn toàn không phải là hạnh phúc, mà cũng không phải là bảo vệ.”

Vãn Tình tiếp tục giáo dục tư tưởng của Kiều Tân Phàm.

“Là do anh suy nghĩ không chu đáo.”

Kiều Tân Phàm than nhẹ, giọng anh thản nhiên như thể chính anh cũng hiểu được cảm giác tiếc nuối này. Đúng vậy, là anh suy nghĩ không chu toàn. Anh lo liệu mọi thứ, nhưng lại không nghĩ đến sự bất an và băn khoăn của cô. Giữa nam và nữ, giữa người với người ngoài tin tưởng ra thì chính là trách nhiệm.

Vãn Tình nghe thấy Kiều Tân Phàm thở dài nhận sai, cô không thể tiếp tục trách cứ anh nữa.

“Cũng không phải đều là lỗi của anh. Chỉ trách em không hoàn toàn tin tưởng anh, hoặc chính là bởi vì sợ đánh mất anh, cho nên nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, thì lập tức liền có cảm giác hoang mang. Có thể nói rằng, là do Hạ Vãn Tình không có cảm giác an toàn.”

Những lời này của Vãn Tình khiến Kiều Tân Phàm càng thêm đau lòng.

“Hạ Vãn Tình, em mau lấy lại tự tin đi, có như vậy thì anh mới không lo lắng nữa. Hãy tin tưởng anh giống như anh tin tưởng em vậy!”

Kiều Tân Phàm thản nhiên nói, vô cùng dịu dàng nhưng đã giúp Vãn Tình hiểu rằng, ở bên Kiều Tân Phàm, anh rất ít khi nghi ngờ cô, còn cô lúc nào cũng hết sức cẩn thận.

Ngay cả vừa rồi khi cô xuất hiện cùng với Mạc Lăng Thiên, dường như anh chỉ có nghi hoặc và lo lắng, không hề bực mình hay tức giận giống như Lai Tuyết. Sự bao dung này chính là sự tin tưởng vô điều kiện của anh, vậy mà vẫn không đủ sao?

“Vừa rồi gặp Hà Lỗi bên ngoài, là Mạc Lăng Thiên giúp em.”

Đột nhiên Vãn Tình nói đến chuyện này, nhưng Kiều Tân Phàm chỉ im lặng, thậm chí khiến cho người ta nghi ngờ không biết liệu anh có đang nghe hay không..

Đến khi Vãn Tình nghi ngờ rằng có phải là anh đã gác máy rồi không thì anh lại trả lời:

“Anh ta sẽ từ từ nhận ra điểm tốt của em.”

Khi Kiều Tân Phàm nói lời này, anh có vẻ rất chắc chắn, lại đầy cảm giác bất đắc dĩ và tự giễu xa lạ:

“Cho nên, Kiều Tân Phàm phải cố gắng để Hạ Vãn Tình cảm thấy không có bất cứ người đàn ông nào khiến cô hạnh phúc hơn, chỉ có một mình Kiều Tân Phàm mà thôi.”

Vãn Tình nghe xong, cô không khỏi mỉm cười. Có lẽ đây là cách mà Kiều Tân Phàm quan tâm cô. Anh lựa chọn dùng thực lực của mình để gây chú ý với cô.

Hai người không gác máy, vẫn giữ như vậy lắng nghe hơi thở của nhau suốt cả quãng đường. Dù không nói gì nhưng vẫn có cảm giác như anh đang ở ngay bên cạnh cô. So với việc tỉ tê tâm sự thì lúc này dường như họ càng thêm cảm nhận niềm hạnh phúc đang hiện hữu.

Khi xe về đến nhà họ Kiều thì hai người gác máy. Kiều Tân Phàm và Vãn Tình cùng nhau bước vào sảnh nhà họ Kiều thì nhận ra đèn còn sáng, mọi người trong nhà họ Kiều và cả bà Kiều vốn luôn nghỉ ngơi đúng giờ thì lúc này cũng đang ngồi ở phòng khách.

Lai Tuyết cúi đầu ngồi trên sô pha, Mạc Lăng Thiên cũng thản nhiên, hờ hững, yên lặng không nói gì.

Lai Phượng Nghi và Kiều Quý Vân đều hết sức nghiêm túc, lo lắng ngồi bên cạnh. Khi nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình, mọi người đều ngẩng đầu lên, nhất là Lai Tuyết mắt đã đỏ au, căm giậm nhìn cô.

Lúc này Vãn Tình mới hiểu ra tại sao vừa rồi Lai Tuyết không nổi bão. Thì ra là cô ta hoàn toàn không muốn buông tha cho cô, mà đã tìm được một cơ hội tốt nhất để đả kích cô.

“Bà nội!”

Kiều Tân Phàm và Vãn Tình cùng nhau chào bà Kiều, vẻ mặt của bà cũng rất nghiêm túc ngẩng lên nhìn anh:

“Đã trễ thế này rồi, hai người còn ra ngoài làm gì? Tân Phàm, con có biết con bé làm cái gì không?”

Lai Tuyết nức nở, hai vai rung lên từng hồi, và khi nhìn thấy Vãn Tình không hề sợ hãi hay áy náy, ánh mắt cô ta lập tức đầy oán giận.

“Lăng Thiên vừa mới đưa tôi về thì cô liền vội vã xuống lầu, rồi chạy không ngừng ra ngoài ~ Hạ Vãn Tình, cô đã cưới anh trai tôi rồi, tại sao vẫn vừa giả vờ tình chàng ý thiếp, lại vừa thông đồng với Lăng Thiên chứ?”

Miệng lưỡi của Lai Tuyết quả thật là rất ghê gớm, chỉ trong tích tắc đã vu oan giá họa cho Vãn Tình như thế. Cô không giận mà chỉ cười, đang chuẩn bị mở miệng nói thì đã có người khác lên tiếng.

“Tiểu Tuyết, không phải như em nghĩ đâu. Không còn sớm nữa, mọi người đều nên đi nghỉ sớm đi, anh về trước đây.”

Mạc Lăng Thiên nói xong thì liền đứng dậy bỏ đi như thể không hề có ý định giải thích hay cần Lai Tuyết tin tưởng.

“Lăng Thiên! Anh phải nói cho rõ ràng rồi hẵng đi không đúng sao?”

Hiển nhiên Lai Tuyết không ngờ Mạc Lăng Thiên sẽ bỏ đi không hề lưu luyến như thế, cô ta không khỏi nóng nảy, còn bà Kiều liếc qua Lai Tuyết bằng một ánh mắt nghiêm khắc. Lúc này, Lai Phượng Nghi lại nói:

“Được rồi Tiểu Tuyết. Chuyện hôm nay đến đây thôi. Mẹ nghĩ Vãn Tình ra ngoài nhất định là có liên quan đến Tân Phàm, còn Lăng Thiên có lẽ là chỉ trùng hợp gặp Vãn Tình ở đó mà thôi.”

Vẫn là Lai Phượng Nghi thông minh, bà ta sẽ không kêu gào bừa bãi, mà vừa khuyên nhủ Lai Tuyết, vừa thể hiện quan điểm của mình đối với chuyện này. Hiển nhiên hễ Mạc Lăng Thiên xuất hiện ở đâu thì liền có chuyện bất thường xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.