Thật sự là đêm nay
xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, Vãn Tình không ngờ vừa rồi gặp Lai Tuyết ở cửa nhà họ Kiều, bây giờ đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp cô ta ở đây chứ.
Nhưng mà đây không phải là điều quan trọng
nhất, mà chính là Vãn Tình biết rằng Mạc Lăng Thiên đang ở trong căn
phòng kia có thể sẽ lập tức bước ra ngoài này.
“Hạ Vãn Tình, cô có còn nhớ mùa hè năm đó cô và Lai Tuyết cùng đi bơi ở Tuyền Sơn và rồi cô ấy bị bệnh nặng hay không?”
Giọng Mạc Lăng Thiên hờ hững mà như đang nhắc nhở vọng ra từ trong phòng, Vãn Tình còn chưa kịp hiểu lời anh ta nói, mà cô nhìn Lai Tuyết đột nhiên
bịt hai tai, nhắm mắt thét chói tai:
“A ~”
Trên hàng lang
truyền đến tiếng thét của Lai Tuyết, cô ta giống hệt như người điên bịt
kín hai tai, ngồi xổm xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn Vãn Tình và Mạc
Lăng Thiên. Đôi mắt cô ta tràn đầy sợ hãi, đau thương và phẫn nộ.
Từ khi nào mà khả năng chịu đựng của Lai Tuyết lại kém như vậy? Một Lai
Tuyết thản nhiên nói rằng cô ta mang thai con của Mạc Lăng Thiên đi đâu
mất rồi, mà lúc này lại có cảm giác như cô ta sắp sụp đổ như thế này
chứ.
Vãn Tình khó tin nhìn Lai Tuyết như thể bị kích thích đến
mức gương mặt cũng biến dạng, không còn vẻ quyến rũ, dịu dàng bình
thường cũng như không còn chút nào tự tin hay ngây thơ vô tội khi cô ta
cướp Mạc Lăng Thiên đi nữa rồi.
Cũng bởi vì tiếng thét này mà cửa của căn phòng bên cạnh cũng bị mở ra, Vãn Tình không cần nhìn thì cũng
đủ biết được vẻ mặt của Kiều Tân Phàm lúc này.
“Tiểu Tuyết!?”
“Vãn Tình?”
Mạc Lăng Thiên và Kiều Tân Phàm đồng thời lên tiếng, nhưng Vãn Tình không
nhìn Kiều Tân Phàm, mà còn đang nhìn Mạc Lăng Thiên đi về phía Lai
Tuyết, dang tay ra nhưng lại bị cô ta vùng ra.
“Mạc Lăng Thiên, anh xem em là gì chứ? Tại sao lại ở cùng cô ta?”
Lai Tuyết vô cùng giận dữ, ngước đôi mắt đẫm nước mắt nhìn Mạc Lăng Thiên.
Hiển nhiên nước mắt của cô ta đã khiến Mạc Lăng Thiên đau lòng.
“Chỉ là trùng hợp. Anh không hề làm gì có lỗi với em.”
Mạc Lăng Thiên lẳng lặng nhìn Lai Tuyết, rồi gằn từng câu, từng từ nói. Tuy không thể hiện tình cảm dịu dàng của mình, nhưng một điều hiển nhiên là Mạc Lăng Thiên rất quan tâm đến Lai Tuyết.
Sau khi Lai Tuyết xác định Mạc Lăng Thiên chân thành với cô ta thì lập tức không còn đau lòng hay kích động nữa, mà chỉ cắn môi liếc Vãn Tình một cái, sau đó xoay
người bỏ đi cùng Mạc Lăng Thiên.
Vãn Tình còn cho rằng Lai Tuyết
sẽ lại tiếp tục làm ầm ỹ, nhưng không ngờ lần này chỉ đơn giản là phát
tiết với Mạc Lăng Thiên mà thôi, không hề châm chọc hay khiêu khích cô.
Thật là khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
“Vãn Tình, sao em lại ở đây?”
Lai Tuyết vừa bỏ đi, Vãn Tình không thể không đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đầy nghi hoặc trước mặt mình. Cô không hề mỉm cười, mà trở nên nghiêm
túc, bất mãn và chỉ trích nhìn Kiều Tân Phàm.
“Kiều Tân Phàm, vì
sao không nói với em? Tại sao phải giấu em? Anh có biết đến cái cảm giác lo lắng đề phòng, nghi ngờ chồng mình có thể sẽ đi ôm người phụ nữ khác không?”
Vãn Tình cũng không rõ là cô ta xả hết tâm trạng buồn
bực của ngày hôm trước, hay là vì biết Tuyết Dao đến tìm tên Hà Lỗi rác
rưởi này vì cha mẹ của cô ấy, hay là vì vừa rồi vì Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết làm ầm ỹ, hay là… Nói tóm lại là tất cả mọi sự bực dọc, bất mãn
đột nhiên bùng nổ.
Nhưng khi đối mặt với sự cáu kỉnh của Vãn
Tình, Kiều Tân Phàm không có vẻ áy náy, có lỗi, mà chỉ rất thản nhiên và quan tâm. Vãn Tình muốn tách khỏi vòng tay của anh, nhưng rốt cuộc vẫn
bị anh kéo vào lòng. Sau đó lại nghe anh nói:
“Hạ Vãn Tình là cô
gái không chịu lùi bước khi gặp phải cường quyền. Cô ấy tin tưởng rằng
cuối cùng thì chính nghĩa sẽ chiến thắng cái ác, tiểu nhiên rồi cũng sẽ
bị quân tử chế ngự, chỉ cần bản thân mình sống đàng hoàng, thì sẽ không
thẹn với lòng, thì sẽ có được tình yêu và có thể đón chờ một cuộc sống
mới.”
“Thế nhưng Hạ Vãn Tình lại chưa từng nghĩ rằng hiện thực hoàn toàn không như thế.”
“Hạ Vãn Tình, anh không muốn trong thế giới của em có ngươi lừa ta gạt,
người xấu hoành hành. Anh chỉ muốn trong thế giới của em chỉ có ánh mặt
trời, chỉ có cuộc sống hạnh phúc của chúng ta, chỉ có những thứ em yêu
thích là tốt rồi.”
Vãn Tình ngẩn ngơ, cô không còn chút bất mãn
nào nữa. Kiều Tân Phàm vẽ nên một bức tranh hạnh phúc nhất vì cô, còn cô thì chỉ vì sự nóng lòng, cảm giác lực bất tòng tâm và sự tin tưởng
không toàn vẹn mà khiến bản thân lâm vào tình thế hoang mang và bất an.
“Em rơi vào cái bẫy của Hà Lỗi chính vì sự quan tâm dành cho Tuyết Dao. Nếu anh đoán không sai thì Hà Lỗi làm như vậy là muốn dùng mối quan hệ gắn
bó giữa em và Tuyết Dao để kéo cả Thị trưởng Hạ vào vòng điều tra. Một
khi Hà Lỗi nắm được điểm yếu của em thì dù cho có thật hay không cũng sẽ khiến người ta nghĩ rằng Thị trưởng Hạ có liên quan đến vụ án tham ô
của Liêm Hạo.”
“Cách tốt nhất để bảo vệ bản thân mình chính là
giấu hết mọi điểm yếu của mình trước giông bão, điều này lại rất không
phù hợp với cá tính của Hạ Vãn Tình. Thế nhưng lúc này em chỉ có thể làm được điều này mà thôi. Bởi vì hiện tại không phải là lúc mà em có thể
lo liệu được.”
Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình hoàn toàn không thể phản bác được.
Anh luôn có thể nhìn cuộc sống một cách lý trí nhất, và cũng có thể vượt lên mọi lý trí để quý trọng cô.
“Thật lòng xin lỗi, đây không phải là lỗi của Kiều Tân Phàm, mà là lỗi của mình.”
Cả người Tuyết Dao ngầy ngật dựa vào cạnh cửa, nhưng tinh thần của cô ấy lại có vẻ rất tỉnh táo:
“Mình không nên cầu xin sự giúp đỡ từ Hà Lỗi vì cha mẹ mình. Càng không nên ngu xuẩn bị hắn lợi dụng.”
“Hạ Vãn Tình, Liêm Tuyết Dao mình không xứng làm bạn của cậu.”
“Mình cho rằng chỉ cần Kiều Tân Phàm không xuất hiện, chỉ cần Hạ Vãn Tình
không biết thì mình có thể làm tốt việc của mình. Nhưng mà mình đã đánh
giá sai sự quan tâm của cậu dành cho mình. Mình xin lỗi Hạ Vãn Tình.”
Vãn Tình nhìn Tuyết Dao đau khổ, yếu ớt nhắm hai mắt dựa vào cửa. Một cô
gái luôn quật cường như cô ấy đang cần sự che chở và giúp đỡ, làm sao cô có thể khoanh tay đứng nhìn đây.