Vãn Tình cứ ngỡ mình hoa mắt rồi, hoặc là cô nghe nhầm.
Vãn Tình chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày Mạc Lăng Thiên nói giúp cho cô.
Lời Mạc Lăng Thiên nói khiến Vãn Tình giật mình, đồng thời cũng khiến Hà
Lỗi ngạc nhiên, rồi cười lạnh. Anh ta dứng thẳng người, rời khỏi Vãn
Tình, khóe miệng anh ta giật giật, cất giọng ác độc nói:
“Tình cũ không rủ cũng đến?”
Lời nói này hết sức chói tai và càng thể hiện rằng Hà Lỗi không tin.
Dường như để phản bác Hà Lỗi, Mạc Lăng Thiên không nói gì thêm, mà chỉ xoay
người bước đến căn phòng xa hoa, mở cửa phòng, đồng thời nhìn Vãn Tình:
“Hạ Vãn Tình, còn không vào sao?”
Ánh mắt của Mạc Lăng Thiên bá đạo mà lạnh lùng không cho phép người khác phản bác nhìn Vãn Tình, nhưng cô lại không dời bước.
Hạ Vãn Tình chán ghét loại bại hoại như Hà Lỗi, cô không muốn thì tình cảm cá nhân của mình mà gây ảnh hưởng đến địa vị của cha mình. Nhưng đối
mặt với người đàn ông đã xúc phạm tự tôn của cô, cũng như bao sự trào
phúng và đả kích vô tình đó, cô cũng không thể nào nhấc bước được.
Cô không cần Mạc Lăng Thiên cảm kích hay trả ơn. Mặc dù cô từng liều lĩnh
cố gắng hết sức cứu mạng anh ta, dù cho cô cũng từng không tự chủ được
mà bước ra giúp đỡ anh ta.
Thế nhưng, cô đã không còn cần người đàn ông này từ lâu rồi, càng không cần anh ta giúp đỡ.
Khuôn mặt Vãn Tình đầy vẻ kiên định, ánh mắt cô không hề có chút sợ hãi nào,
dáng vẻ như quyết sống chết cũng phải phân chia ranh giới rạch ròi với
Mạc Lăng Thiên khiến anh ta lạnh mặt, ánh mắt cũng đầy tức giận.
“Hạ Vãn Tình, chẳng phải cô luôn miệng nói yêu tôi à? Tại sao chỉ vừa xoay
lưng thì đã kết hôn với người đàn ông khác rồi. Tình yêu của cô đâu mất
rồi, nhanh chóng ngã vào lòng người khác dễ dàng đến thế sao?”
Đột nhiên ánh mắt của Mạc Lăng Thiên trở nên lạnh toát, giọng điệu đầy châm chọc, như thể anh ta phẫn nộ vì bị phản bội bởi cuộc hôn nhân không có
kết quả kia vậy.
“Dễ dàng sao? Mạc Lăng Thiên, tôi đánh giá cao
lòng tự trọng của anh đấy. Nếu như nói ba năm qua chỉ vì để có được sự
lạnh lùng, vô tình nực cười của anh mà tôi phải từ bỏ hết tất tự tôn để ở lại bên cạnh anh một cách hèn nhát, đợi đến một ngày anh sẽ vui vẻ mà
nhìn đến tôi một cái, ngay cả hy vọng nhỏ nhoi này mà cũng không đạt
được, anh còn nói là dễ dàng ư? Mạc Lăng Thiên, trong từ điển của anh
thế nào mới là khó?”
Khi Vãn Tình nói lời này, giọng cô run run,
dáng vẻ hết sức kích động. Bao nhiêu oan ức, tổn thương và đau khổ cứ
tuôn trào một cách tự nhiên.
Ánh mắt Mạc Lăng Thiên như lóe lên
điều gì nhưng rất nhanh vụt mất, chỉ thấy anh ta trở nên nghiêm túc.
Trầm mặc một lúc, sau đó liếc nhìn cô, nghi ngờ nói:
“Cho nên, tối hôm nay cô đến đây là để nói với tôi những điều này sao?”
Vãn Tình đón nhận sự truy hỏi thẳng thắn, không cho phép trốn tránh của Mạc Lăng Thiên, bỗng nhiên cô nhận ra rằng anh ta đang muốn giúp mình. Cô
bình tĩnh lại, đồng thời cũng không thể thuyết phục chính mình tiếp nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Nếu như Hà Lỗi cố ý lợi dụng Tuyết Dao để dìm nhà họ Hạ xuống thì cũng phải cần chứng cứ, không phải sao?
Ánh mắt Vãn Tình nghiêm túc nhìn Hà Lỗi, cô trả lời một cách đúng mực:
“Anh Hà, anh nhìn chằm chằm tôi như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trách nhiệm của anh là quản người khác sao?”
Đúng vậy. Nếu như Hà Lỗi là tên tiểu nhân, Vãn Tình cũng tin rằng chính
nghĩa nhất định sẽ thắng. Cho nên cô càng nhất định phải thắng anh ta.
Ngay khi Vãn Tình nhìn khuôn mặt khiến ai cũng chán ghét của Hà Lỗi thì dáng người cao lớn của Mạc Lăng Thiên chắn trước mặt cô, anh ta dang tay bắt lấy tay cô, dùng lực kéo, lập tức Vãn Tình không tự chủ lảo đảo bước
theo anh ta.
“Anh làm gì? Bỏ tôi ra!”
Vãn Tình không ngờ
bỗng nhiên Mạc Lăng Thiên lại làm như thế, hoàn toàn không để ý đến cảm
nhận của cô. Dù cho Vãn Tình giật tay như thế nào thì anh ta cũng không
buông, chỉ thấy Mạc Lăng Thiên quay đầu nói với cô:
“Nếu muốn biết tại sao tôi luôn có thành kiến với cô thì theo tôi vào đây.”
Vãn Tình thôi vùng vẫy, chỉ nhẹ nhàng bước theo Mạc Lăng Thiên. Hiện tại
biết được vì sao có thành kiến liệu có còn ý nghĩa gì không?
Ngay khi Vãn Tình còn đang thất thần thì Mạc Lăng Thiên đã kéo cô đến cửa phòng.
“Giám đốc Mạc!”
Giọng Hà Lỗi tức giận thể hiện rõ rằng anh ta không muốn từ bỏ cơ hội mà muốn lao ra cản đường Mạc Lăng Thiên.
“Chẳng lẽ Thanh tra Hà thật sự có trách nhiệm giữ gìn trật tự sao? Xử lý cả việc tranh cãi gia đình à?”
Từ trước đến nay Vãn Tình chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng như thế
này của Mạc Lăng Thiên, càng không ngờ anh ta thật sự cố chấp muốn ngăn
cản cô và Hà Lỗi giằng co.
Hà Lỗi hung hăng nhìn Mạc Lăng Thiên, rồi lạnh lùng cười nói:
“Mạc Lăng Thiên, anh có gan đấy.”
Đúng vậy, chỉ e là ở thành phố này không có mấy người dám can đảm cản trở người thi hành công vụ như anh ta.
Đột nhiên trong tích tắc cửa phòng bị đóng lại. Trong bóng tối, Vãn Tình
không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Mạc Lăng Thiên, chỉ có thể cảm thấy anh ta đã buông tay cô ra. Người bên cạnh cô lúc này lạnh lùng như băng,
nhưng dường như lại không giống như trước kia.
“Mạc Lăng Thiên, tôi không cần sự giúp đỡ của anh.”
Vãn Tình quả quyết, cô trực tiếp xoay người đi ra ngoài. Cô của ngày hôm
nay không muốn ở trong cùng một căn phòng với Mạc Lăng Thiên.
“Cô cho rằng làm như vậy thì có thể trợ giúp Liêm Tuyết Dao sao? Cô có biết tại sao Hà Lỗi lại hao tổn hết sức lực như vậy để cô xuất hiện hay
không? Cô dám đảm bảo thị trưởng hoàn toàn sạch sẽ, có thể vượt qua mọi
cuộc điều tra để thăng chức sao?”
Lời Mạc Lăng Thiên nói giống
như búa tạ giáng vào lồng ngực Vãn Tình. Cũng không phải là cô không tin tưởng cha mình, nhưng những chuyện trên quan trường thì rất khó nói.
Thế nhưng từ trước đến nay Vãn Tình không ngờ rằng những lời này lại được nói ra từ miệng của Mạc Lăng Thiên.
Không rõ là cố ý hay vô tình, nhưng Mạc Lăng Thiên không bỏ thẻ từ vào trong ổ cắm phía sau cửa mà cứ để cho căn phòng tối om.
“Mạc Lăng Thiên, chúng ta huề nhau!”
Một lúc sau, Vãn Tình lạnh nhạt nói, sau đó dứt khoát bỏ đi.
Trên hành lang đã không còn bóng dáng của ba người kia nữa, mà ngược lại có một người khiến Vãn Tình sửng sốt.
Tại sao Lai Tuyết lại theo đến đây?