Dưới màn đêm, Vãn
Tình đột nhiên trở nên nhạy bén như mèo, lòng hiếu kì thôi thúc cô đứng
dậy thay quần áo, nhanh chóng chạy xuống tầng hai, khi xuống đến cửa lớn ở tầng một, nghe thấy có người đẩy cửa, cô hơi ngẩn ra. Cho rằng là
Kiều Tân Phàm quay lại, cô không khỏi hơi xấu hổ, nhưng hóa ra lại là
một dáng người mảnh khảnh bước vào, còn có thể là ai khác ngoài Lai
Tuyết.
Hiển nhiên Lai Tuyết cũng bị giật mình, trễ như vậy rồi mà còn có người đột nhiên đứng ở cửa, chẳng phải là rất kỳ quái hay sao?
Nhất là nhìn thấy người này, theo ánh trăng bên ngoài, Lai Tuyết nhận ra là ai.
“Hạ Vãn Tình?”
Vẻ mặt của Lai Tuyết trong bóng tối tràn ngập tò mò, nhưng Vãn Tình cũng mặc kệ, cô mở cửa đi ra ngoài.
“Trễ như vậy rồi, cô còn đi đâu ~”
Lời chất vấn của Lai Tuyết bị chặn sau cánh cửa, Vãn Tình vội vàng đi về phía gara thì xe của Kiều Tân Phàm đã đi mất rồi.
Chiếc xe màu xám bạc tăng tốc trên đường, càng chạy càng nhanh, Vãn Tình cũng đuổi theo càng lúc càng nhanh hơn, bởi vì quá chăm chú nên cô cũng
không chú ý đến chiếc xe vừa vượt qua mặt mình.
Danh Đô càng lúc càng gần, lòng Vãn Tình cũng một lần nữa chấn động, Kiều Tân Phàm lại muốn đến gặp cô gái kia sao?
Vãn Tình nắm chặt tay lái, lòng cô nặng trĩu, ngoài Tịnh Ái thì cô gái kia
là ai mà có thể Kiều Tân Phàm khẩn trương như thế chứ?
Cô không
muôn tin rằng Kiều Tân Phàm lại phản bội mình, chính cái cảm giác không
hay không biết này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Ánh mắt Vãn
Tình trở nên quyết liệt và lạnh băng. Khi nhìn thấy xe của Kiều Tân Phàm hướng về bãi đỗ xe của Danh Đô, Vãn Tình cảm thấy cả người cô lạnh
buốt.
Lúc này tim Vãn Tình lại đập rất nhanh giống như cảm giác
khi cô lo lắng Kiều Tân Phàm ở trong biển lửa, khiến cho cô đột nhiên
bình tĩnh một cách khác thường.
Tuy rằng lúc này đã qua mười hai
giờ đêm, nhưng đối với người dân thành thị hiện đại mà nói thì lúc này
mới chính là thời gian hoàng kim của đời sống về đêm. Trong mắt Vãn Tình chỉ có dáng người cao lớn của Kiều Tân Phàm, cô hoàn toàn không chú ý
đến việc có người theo dõi mình.
Kiều Tân Phàm cũng không đi
thang máy mà đi thang bộ, Vãn Tình nhận ra là mình đang mang giày đế
bằng, cô cẩn thận bước đi. Kiều Tân Phàm bước lên một lần, là một lần
tim Vãn Tình đập nhanh thêm. Cuối cùng không biết là vì mệt, hay là do
khẩn trương mà tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Rốt cuộc,
Kiều Tân Phàm đã đứng trước cửa phòng nghỉ ở tầng sáu, trên cửa viết hai chữ ‘phòng nghỉ’ đẹp đẽ, và cũng là nơi có rất nhiều người đàn ông tìm
kiếm một đêm tình.
Vãn Tình vừa bước đến khúc quanh thì liền nhìn thấy Kiều Tân Phàm lẳng lặng bước vào một căn phòng, lòng cô giống như
bị người ta đổ một chảo nước sôi vậy, tất cả mọi sự bình tĩnh và kiên
định đều bị phá nát. Lúc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó là
chuẩn bị bước đến hỏi cho rõ ràng.
Cả người Vãn Tình như bi ma
quỷ sai khiến, cô bước đến nắm lấy nắm cửa, cửa phòng không bị khóa trái mà thậm chí khe cửa còn đang để hở. Vãn Tình cảm thấy chấn động, ngọn
đèn ngược sáng phản ánh bóng người kia khiến cho cô kinh ngạc, tim cô
như nảy lên, rồi lại chùng xuống.
“Cách này của cô chẳng khác nào là tự đốt lửa thiêu mình.”
Giọng Kiều Tân Phàm tràn đầy trách móc, còn cô gái đang ngồi dựa vào bàn ướng rượu kia lại thản nhiên nói:
“Tôi chỉ là dùng cách của riêng mình vì họ mà thôi, bất quá là chỉ uống rượu thôi mà.”
Tuy giọng Tuyết Dao có vẻ say, nhưng cô vẫn còn rất tỉnh táo. Vãn Tình biết rằng tửu lượng của cô ấy không hề kém, nhưng uống đến mức này, lại còn
gặp Kiều Tân Phàm ở đây, sự kỳ lạ này càng khiến Vãn Tình thêm nghi
hoặc.
“Nghe nói Hạ Lỗi vì thăng thức mà không từ thủ đoạn, những
lợi ích mà anh ta cho cô có thể chỉ là cái bẫy mà thôi. Nếu như Vãn Tình biết thì cô ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Giọng Kiều
Tân Phàm lo lắng, lúc này Vãn Tình đã hiểu ra lý do của anh. Kiều Tân
Phàm hẳn là đã sớm biết được chuyện mà Tuyết Dao làm nhưng lại không nói với cô.
“Anh không cần đến giúp tôi, lại càn đừng nói với Vãn
Tình! Thật ra, ngay từ ngày cha me bị đưa đi thì tôi đã hiểu, chỉ là
rung cây dọa khỉ mà thôi. Mọi người cứ chạy hết đi, cứ trốn hết đi, tôi
chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”
Giọng Tuyết Dao vô cùng
tuyệt vọng, tay Vãn Tình run lên, đến bây giờ cô mới biết được những
chuyện gần đây xảy ra với Tuyết Dao, còn cô lại vì một câu nói của cha,
vì chức vị của ông mà không thể ở bên cạnh cô ấy.
Lòng Vãn Tình nóng lên, tay cô đang chuẩn bị đóng cửa thì lại nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc và hoài nghi vang lên:
“Cô Kiều, cô có thể cho chúng tôi biết vì sao nửa đêm nửa hôm mà cô lại ở đây không?”
Đột nhiên Vãn Tình rùng mình, cô vội vàng đóng cửa lại, nhìn thấy Hà Lỗi
cùng hai người đàn ông cao lớn không biết từ khi nào đã đứng sau lưng
mình.
Hà Lỗi hứng thú cười sâu xa, ánh mắt anh ta sắc nhọn khiến người nhìn rất không thoải mái.
“Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời anh.”
Đầu óc Vãn Tình đột nhiên trở nên tỉnh táo, cô đã đạ khái hiểu ra rằng
những bức ảnh kia có lẽ là do người đang đứng trước mặt này gửi cho cô,
bất quà thì đây chính là cái gọi là thả cần câu cá đi.
“Cô Kiều muốn đi đâu?”
Vãn Tình nói xong thì chuẩn bị tránh ra, nhưng lại bị Hà Lỗi ngăn lại. Cô
cũng không tỏ ra sợ hãi, cô không muốn để người khác biết Kiều Tân Phàm
và Tuyết Dao đang ở bên trong, lại càng không muốn để Hà Lỗi thực hiện
tư tưởng biến thái của hắn.
“Tôi đến đây hẹn hò cùng tình nhân, anh Hà cũng muốn quản sao?”
Giọng Vãn Tình đầy chế nhạo, cô khinh thường hắn ra mặt, nhưng tên Hà Lỗi này cũng không quan tâm.
Anh ta cúi đầu, giày da gõ trên nền đá cẩm thạch, sau đó lạnh lùng giam Vãn Tình giữa hai cánh tay, lập tức mùi thuốc lá khó chịu trong miệng anh
ta phả vào mặt cô.
“Nếu cô Kiều cho rằng lý do này có lý, thì hãy đưa tình nhân mà cô hẹn ra đây cho chúng tôi xem đi.”
Nói xong, Hà Lỗi định bảo hai người đàn ông bên cạnh đẩy cửa ra, Vãn Tình
không khỏi sốt ruột, dù biết rõ tên Hà Lỗi này tiểu nhân mà lại không
thể ra thật khiến cô rất bực mình.
“Chờ đã, người cô ấy tìm là tôi, phòng bên cạnh.”
Một giọng nói trầm thấp vang lên đầy lãnh khốc, không cho phép hoài nghi.
Thậm chí Vãn Tình còn nghi ngờ là mình nghe lầm, hoặc là nhìn lầm rồi.
Ánh mắt cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, nhất thời cô như đánh mất hết
mọi ngôn từ.