Thịnh Hạ Vãn Tình Thiên

Chương 189: Chương 189: Sự lo lắng của Lai Tuyết (Phần 17)




Hiển nhiên là Tiểu Vi nhận thức rõ ràng rằng không phải Vãn Tình mỉm cười vui vẻ gì, cô ta không tự chử bước lùi từng bước, nhưng tiếc là Vãn Tình đã bước rất nhanh đến.

“Bởi vì tôi muốn hạ độc hắn!”

Vãn Tình nhướng mày, giọng cô trở nên kích động, khi một tiếng ‘ba’ vang lên, năm ngón tay cô hằn lên mặt Tiểu Vi.

“Cô ~ tại sao cô lại đánh tôi?”

Tiểu Vi che hai má, vẻ mặt đầy hoảng sợ cùng phẫn nộ chất vấn. Vãn Tình giận đến nghiến răng, lịch sự cái gì, ẩn nhẫn cái gì cũng vứt hết đi.

“Bởi vì cô làm sai một chuyện, đó chính là cô không biết rằng tôi hận, tôi ghét người đàn ông đó như thế nào. Nếu tôi biết thức ăn tôi đưa đến bị hắn ta ăn thì tôi sẽ cảm thấy thật quá buồn nôn, ghê tởm.”

Lại một tiếng ‘ba’ vang lên, Vãn Tình thừa dịp xả giận, cô vung ra thêm một cái tát. Tiểu Vi bị nhận hai cái tát hiển nhiên rất không vui, cô ta nhìn Vãn Tình bằng ánh mắt oán hận, còn cô thì lúc này thậm chí còn muốn giết người phóng hỏa nữa kìa.

Trong lúc Vãn Tình gần như sắp phát điên với Tiểu Vi rồi thì có một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay cô và chặn trước mặt Tiểu Vi. Vãn Tình nhìn khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm khắc Mạc Lăng Thiên bằng ánh mắt khó tin, kỳ lạ.

Thoáng đối diện với ánh mắt của Vãn Tình, Mạc Lăng Thiên lại xoay người nói với Tiểu Vi:

“Tiểu Vi, nếu nói dối, tôi lập tức sa thải cô.”

Lời nói của Mạc Lăng Thiên khiến Vãn Tình chấn động, đồng thời Lai Tuyết đang đứng bên cạnh cũng mở to mắt, khó tin nhìn anh ta, còn Vãn Tình thậm chí còn đang hoài nghi liệu mình có nghe lầm.

“Tôi, Mạc tổng, tôi không có nói dối!”

Rốt cuộc Tiểu Vi hoảng hốt, cô ta không tự chủ bước lùi ra phía sau, vô tình va phải người đàn ông vừa bước vào.

Mùi hương hoa hồng bỗng truyền đến, tươi mới giống như đóa hoa hướng dương đột nhiên nở rộ trên chiến trường đầy khói súng vậy. Mọi người không thể không nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Tân Phàm.

“Cô không nói dối, vậy thì ai nói dối? Cô Kiều sao?”

Giọng Kiều Tân Phàm nhẹ nhàng, tươi mát và bình tĩnh, đồng thời cũng khiến người nghe cảm nhận được sự lãnh khốc được che giấu khéo léo.

Lúc này đây vẻ mặt của Tiểu Vi đã hoàn toàn sợ hãi.

“Cô có biết hậu quả của việc đổ oan cho cô Kiều là thế nào không?”

Giọng Kiều Tân Phàm như càng lúc càng nhẹ nhàng, thậm chí vẻ mặt của anh còn thoáng cười thản nhiên, nhưng bó hoa hồng trong tay anh lại bị nắm chặt như sắp gãy.

Hiển nhiên là dáng vẻ này của Kiều Tân Phàm càng thêm uy hiếp Tiểu Vi, ánh mắt cô ta lóe lên điều gì đó, như muốn không trả lời, nhưng anh lại nói:

“Ngoài sa thải ra, tôi sẽ báo với phòng nhân sự, thêm một dòng chữ vào hồ sơ của cô, tôi dám cam đoan rằng chắc chắn trong vòng một năm nữa, cô tìm việc làm sẽ khó như lên trời.”

Khi Kiều Tân Phàm nói câu này, ánh mắt anh đã nhìn về phía bàn tay Mạc Lăng Thiên đang nắm lấy cánh tay của Vãn Tình. Cô vội vàng giật tay anh ta ra, không thèm quan tâm đến vẻ mặt anh ta đột nhiên cứng đờ, mà lập tức nhào vào lòng Kiều Tân Phàm.

Chỉ có Kiều Tân Phàm mới tin tưởng cô vô điều kiện, chỉ có anh mới chịu xử lý mọi rắc rối cho cô, và cũng chỉ có anh mới có thể khiến mọi sự quật cường của cô sụp đổ trong tích tắc.

“Tân Phàm ~”

Khi Vãn Tình nắm tay Kiều Tân Phàm, cô không khóc nhưng giọng đã nghẹn ngào.

Đáp lại cô chính là sự áy náy và đau lòng của Kiều Tân Phàm.

“Xin lỗi em, anh đến muộn rồi. Sinh nhật vui vẻ!”

Kiều Tân Phàm như không thèm để ý đến sự tồn tại của mọi người cũng như việc Tiểu Vi có chịu trả lời câu hỏi của anh hay không, anh tặng hoa hồng cho Vãn Tình. Cô đã nghĩ rằng mình rất kiên cường, nhưng ngay khi cầm lấy bó hoa, cô lại không kìm được nước mắt lã chã rơi.

Kiều Tân Phàm nhè nhẹ vỗ vỗ đầu vai Vãn Tình, bên cạnh, chị Dương đã mang khăn tay đến, anh nhận lấy rồi cẩn thận lau từng giọt nước mắt cho cô, nhẹ nhàng an ủi nói:

“Khóc xấu lắm, hôm nay là sinh nhật mà, tuy rằng không nhận được bữa tối tình yêu, nhưng mà anh đã cảm nhận được rồi.”

Kiều Tân Phàm nhẹ giọng như đang dỗ một đứa trẻ. Vãn Tình cắn môi, cố gắng nhịn khóc. Cô thật sự là vô dụng, không có tiền đồ gì cả, không thể khống chế đươc cảm xúc của mình nữa.

Cục diện vốn đang rối tinh rối mù dường như đã được gỡ rối trong nháy mắt nhờ Kiều Tân Phàm. Anh ngẩng đầu nhìn ánh mắt hoài nghi, không cam lòng của Lai Tuyết, rồi lại nhìn sang Tiểu Vi, anh nói:

“Cô đã suy nghĩ kỹ xem nói sự thật thế nào chưa? Nếu như dám có nửa lời giả dối, thì cô sẽ biết tay.”

Vẻ mặt của Kiều Tân Phàm không lãnh khốc, nhưng khi anh lạnh lùng thì hết sức vô tình, ánh mắt anh như nhìn thấu Tiểu Vi.

“Tôi ~ thức ăn là cô Kiều mang đến cho phó tổng Kiều. Bởi vì Phó tổng Kiều nói rằng muốn ra ngoài mua sắm, tôi nghe người khác nói phó tổng muốn tổ chức sinh nhật cho vợ nên không về công ty. Vì thế ~ toi thấy Mạc tổng vất vả quá mà còn chưa có cơm tối ~ nên ~”

Tiểu Vi còn chưa nói xong thi mọi người đều đã hiểu, còn Lai Tuyết sắc bén hỏi lại:

“Cho nên liền mượn hoa cúng phật?”

Rõ ràng điều mà Tiểu Vi muốn giấu chính là việc cô ta quan tâm Mạc Lăng Thiên, thậm chí không hề đơn giản. Còn Lai Tuyết cũng không hề ngốc, vừa nghe thì liền hiểu ra, cho nên người đầu tiên làm khó dễ Tiểu Vi chính là cô ta.

Khuôn mặt Tiểu Vi đã sớm đỏ bừng, cô ta cúi đầu, mím môi không nói gì nữa, điều này càng chứng minh rõ sự thật là không thể hoài nghi.

Thư ký Ngô, đưa Tiểu Vi về, ngày mai sẽ xử lý nghiêm túc.

Kiều Tân Phàm thản nhiên nói, lúc này mọi người mới chủ ý đến thư ký Ngô đang khiêng một cái thùng đứng ở cửa nãy giờ.

“Dạ, Phó tổng Kiều.”

Thư ký Ngô hết sức tận tụy, anh đặt cái thùng xuống, ý bảo Tiểu Vi mau đi đi.

“Loại người này sao có thể dùng được, nhất định phải sa thải đi.”

Khi thư ký Ngô đưa Tiểu Vi đi, Lai Tuyết sốt ruột bổ sung.

Một chuyện khác chính là Lai Tuyết đã nhận ra quả thật là cô ta đã đổ oan cho Vãn Tình, bao nhiêu lời lẽ hùng hồn, chất vấn và trách cứ lúc này đều chỉ là đuối lý. Vẻ mặt cô ta xấu hổ, xoay người định nói chuyện cùng Mạc Lăng Thiên, nhưng anh ta đã chuẩn bị bỏ đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.