“Lăng Thiên ~”
Lai Tuyết đã thu lại dáng vẻ oan ức của mình, trở lại dị dàng, ngoan ngoãn, khẩn trương nhìn Mạc Lăng Thiên.
“Chuyện đã giải thích rõ ràng rồi! Còn muốn nói gì sao?”
Mạc Lăng Thiên bình tĩnh xoay người hỏi Lai Tuyết, dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo của anh ta hiển nhiên đã khiến Lai Tuyết sợ hãi.
“Em xin lỗi Lăng Thiên, là em quá kích động, cho nên mới hiểu lầm anh.”
Giọng Lai Tuyết dịu dàng, khép nép, còn Mạc Lăng Thiên chỉ nhìn cô ta một
cái, sau đó không nói gì nữa mà xoay người bỏ đi. Lai Tuyết còn muốn
chạy theo giữ lấy, thì bà Kiều đã ra lệnh:
“Tiểu Tuyết, đứng lại!”
Lai Tuyết không cam lòng đứng lại, cô ta sốt ruột cắn môi.
“Hiện tại mọi chuyện đã được làm rõ, Vãn Tình và Tiểu Tuyết cũng đều mệt rồi, lên lầu rửa mặt trước đi đã.”
Lai Phượng Nghi dịu dàng nói, vẻ mặt bà ta hơi xấu hổ. Bà Kiều cũng nhìn Lai Tuyết bằng ánh mắt hết sức bất mãn.
“Tiểu Tuyết, con còn thất thần cái gì? Mau lên đi!”
Hiển nhiên Lai Tuyết còn đang canh cánh lo khi Mạc Lăng Thiên bỏ đi như thế, cô ta không có tâm tư để đối diện với sự bất mãn của bà Kiều. Lúc này
nghe thấy lời Lai Phượng Nghi nói, cô ta xoay người định đi lên lầu,
nhưng phía sau lại vang lên giọng nói nghiêm khắc của Kiều Tân Phàm.
“Lai Tuyết, Xin lỗi đi!”
Kiều Tân Phàm không lớn tiếng, nhưng lại tuyệt đối rất rõ ràng, khuôn mặt
anh càng thêm nghiêm túc, còn Vãn Tình lại cảm thấy trong lòng thêm ấm
áp khi vô tình ngẩng đầu nhìn anh, cô không nhịn được nắm chặt vạt áo
anh, dựa vào càng gần anh hơn.
“Em sao?”
Lai Tuyết nhướng
mày như thể đang nghe chuyện hài. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi vừa đang
định mở miệng giải thích thì Kiều Tân Phàm lại một lần nữa bổ sung:
“Mau xin lỗi đi!”
Vẻ mặt Kiều Tân Phàm kiên định không có phép từ chối. Vãn Tình ngẩng đầu
nhìn vẻ mặt Lai Phượng Nghi không được tốt lắm cùng dáng vẻ không cam
lòng của Lai Tuyết.
“Thưa bà nội, không thể dung túng cho hành vi tùy tiện làm tổn thương người khác, hiểu lầm thì chẳng cho người ta
giải thích này được, nhà họ Kiều chúng ta không có đứa con gái vô giáo
dục như vậy ạ.”
Ngay khi Lai Tuyết bước lên lầu, Kiều Tân Phàm
lại lạnh lùng nói, bà Kiều nhìn thấy thái độ của cô ta, bà không khỏi
nghiêm khắc nhắc nhở:
“Anh trai cháu nói đúng đấy, cháu xin lỗi rồi hẵng đi.”
Hiển nhiên Lai Tuyết không biết nói gì hơn, bởi vì chính cô ta cũng biết rõ
rằng vừa rồi là tự cô ta nghi oan người khác, sau đó lại ngoản mặt làm
ngơ, như thể không có gì xảy ra.
“Tiểu Tuyết ~”
Rốt cuộc thì Lai Phượng Nghi cũng thỏa hiệp, nhưng Lai Tuyết lại hoàn toàn không chấp nhận, cô ta xoay người, hai mắt đã đẫm lệ.
“Mẹ, con cũng là người bị hại, dựa vào cái gì bắt con xin lỗi cô ta chứ ạ!”
Lai Tuyết vừa dứt lời, bà Kiều liền xoay mặt đi, hừ một tiếng. Rõ ràng là
cô ta già mồm cãi lý. Vãn Tình đã chẳng thấy lạ gì nữa rồi, đây có là gì đâu so với việc vừa rồi cô ta nói dối trắng trợn.
“Tân Phàm, bỏ đi anh, dù sao Tiểu Vi cũng không xin lỗi cô ta, thì sao cô ta có thể xin lỗi em chứ.”
Vãn Tình nói xong, cô lại hơi nức nở, hai vai run lên, dựa vào lòng Kiều Tân Phàm.
Có lẽ là bởi vì dáng vẻ này của Vãn Tình khiến Kiều Tân Phàm không còn quá nghiêm túc nữa. Nhưng anh vẫn kiên trì nói:
“Người tổn thương cô không phải là Hạ Vãn Tình. Nếu như đến cả chuyện này mà
cô cũng không phân định rõ ràng, vậy thì điều này chứng minh rằng cô có
cách suy nghĩ quá hỗn loạn, hoặc là do từ nhỏ không được dạy dỗ.”
Câu nói này của Kiều Tân Phàm có phần hơi ngoan độc. Đúng vậy, người có thể khiến một người luôn phong độ như anh lạ trở nên ác độc thì chỉ có một
mình Lai Tuyết mà thôi.
“Cô Lai cảm thấy thế nào nhỉ?”
Kiều Tân Phàm không khách khí nhìn Lai Phượng Nghi bằng ánh mắt trầm định. Mặt bà ta đỏ lên, sau đó thì trắng bệch.
“Nếu cậu cảm thấy rằng chuyện này nhất định phải xin lỗi, vậy thì tôi thay
Tiểu Tuyết xin lỗi Vãn Tình. Hiện tại Tiểu Tuyết đang nổi nóng, con bé
cũng bị lừa mà, vậy hãy để con bé đi đi nhé.”
Vãn Tình nhìn thấy
sự chân thành của Lai Phượng Nghi và vẻ mặt không cam lòng của Lai
Tuyết, cô thật sự không biết nói sao cho phải.
“Ông xã, chúng ta
đi trước đi. Thay vì nói chuyện với kẻ đàn gảy tai trâu này thì chi bằng chúng ta hưởng thụ cuộc sống hai người đi. Hôm nay là sinh nhật em, chỉ hai tiếng rưỡi nữa thôi là qua rồi.”
Câu nói này lập tức khiến
Kiều Tân Phàm đồng ý. Đối với Lai Phượng Nghi và Lai Tuyết, cô không
thèm so đo với họ, bằng không thì sẽ tự khiến mình tức chết. Đương nhiên là nếu bảo cô xin lỗi cô ta thì cô cũng không thể làm được, cho nên chi bằng lựa chọn không để ý đến đi.
“Ừ, chờ anh, để anh mang quà theo đã.”
Nói xong, Kiều Tân Phàm ôm chiếc thùng kia lên, thoạt nhìn thì có vẻ rất nặng, nhưng chỉ là hình dáng cồng kềnh mà thôi.
Lai Tuyết thấy Vãn Tình và Kiều Tân Phàm xem như cô ta không tồn tại thì đã xoay người đi lên lầu, Lai Phượng Nghi cũng chạy theo, nhưng vẫn kịp
nói với bà Kiều:
“Đã trễ rồi ạ thưa mẹ. Mẹ cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Nhưng bà Kiều chỉ nghiêm mặt, gật đầu. Sau đó bà lại nhìn Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, bà thoáng chần chừ, nhưng vẫn nói:
“Vãn Tình, sinh nhật vui vẻ! Trên tầng thượng có một cái bàn và cả nến, Tân Phàm và cháu lên đó hít thở đi!”
Bà Kiều hẳn là cũng cảm thấy áy náy vì vừa rồi đã hiểu lầm Vãn Tình. Lúc
này, bà không chỉ chúc mừng thôi, mà còn đề nghị họ lên tầng thượng. Vãn Tình cũng không nhiều lời, cô gật đầu xong thì liền kéo anh về phía
tầng thượng.
Trên tầng thượng, những cơn gió nhè nhẹ lướt qua
mặt, khiến Vãn Tình vốn đang nóng hừng hực dịu đi rất nhiều, cô không
khỏi hơi run lên.
Áo vest ấm áp phủ lên vai cô, dáng người cao
lớn của Kiều Tân Phàm đang bận rộn sắp xếp, anh mở thùng, mang ra rượu
vang, bánh ngọt, nến và bong bóng.
Giống như lần anh nhất quyết ở lại căn hộ của cô vậy, Kiều Tân Phàm hiện tại đang tao nhã mở hộp bánh
ngọt, châm nến, ánh sáng lung linh bắt mắt. Vãn Tình ôm bó hoa hồng
trong tay, tất cả mọi sự bực dọc vừa rồi đã sớm tan thành mây khói.